Bình an của tâm hồn

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1215 | Cật nhập lần cuối: 5/9/2018 9:08:36 AM | RSS

Bình an của tâm hồnNgôn ngữ loài người ít có khả năng diễn tả với Thiên Chúa những chiều sâu của chính chúng ta. Có những ngày chúng ta cầu nguyện với hầu như không có gì cả. Ở bên Chúa Giêsu trong tình trạng thiếu thốn hoàn toàn đó, chính là đã cầu nguyện rồi. Người hiểu ngôn từ của chúng ta, Người cũng hiểu những sự im lặng của chúng ta. Và đôi khi sự im lặng là tất cả lời cầu nguyện của chúng ta.

Bạn có biết cách đón tiếp Đấng Phục sinh vào tận những chỗ cằn cỗi của mảnh đất ráo nước là thân xác và tâm hồn bạn không? Và một biến cố nhỏ nhoi, dù ẩn khuất, mà ta chờ đợi có thể khơi nguồn dòng suối: con tim nhân hậu, những cố gắng vượt qua, và cả sự hài hòa nội tâm được tạo nên nhờ sức sống của Thần Khí tràn đầy trong ta.

Bạn có sẽ ở bên Đấng Phục sinh, trong những khoảng im lặng dài mà thoạt xem ra có vẻ như hoang vu trống rỗng? Sự im lặng đó có vẻ không là gì cả. Nhưng chính trong đó mà bạn có được những quyết định đã được suy nghĩ chín chắn.

Không phải là tìm đạt tới sự im lặng nội tâm bằng mọi giá, tìm cách tạo ra một sự trống rỗng bên trong, làm dập tắt mọi tưởng tượng và suy nghĩ. Thật uổng công khi đề nghị những phương pháp áp đặt sự im lặng. Hỡi những ai tự nhủ: “Tư tưởng tôi lạc hướng, tâm hồn tôi phân tán”, hãy nhớ lời Tin Mừng: “Thiên Chúa lớn hơn tâm hồn con”.

Trong khi cầu nguyện, có lúc bạn thưa với Chúa Kitô: “Chúa chờ đợi gì nơi con?” Một ngày nào đó sẽ đến và bạn sẽ ý thức rằng Người chờ đợi ở bạn rất nhiều, Người chờ đợi bạn trở thành một chứng nhân của niềm tin phó thác, nên như một phản ánh sự hiện diện của Người, trước mặt tha nhân.

Đừng lo vì cầu nguyện tồi. Chìm rơi vào trong lo lắng không bao giờ là con đường hợp với Tin Mừng. “Không ai nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm được một ngày đâu… Thầy ban chính sự bình an của Thầy… Tâm hồn con đừng xao xuyến sợ hãi”.

Sợ hãi và băn khoăn gắn liền với thân phận con người chúng ta, thân phận những kẻ chìm sâu trong những xã hội bị tổn thương và bị dao động. Chính trong những xã hội ấy mà mọi con người chúng ta, mọi tín hữu bước đi, sáng tạo, khổ đau, và có khi bị thúc đẩy nổi loạn trong lòng, hay có khi căm thù và ước muốn thống trị.

Khi bạn cầu nguyện, có thể những đám mây sẽ bay đến chắn ngang giữa Thiên Chúa và bạn. Những đám mây đó có những tên gọi như: nổi loạn, thất vọng, mất ý thức về giá trị đời bạn, cảm thấy mình bất xứng và không được tha thứ. Biết bao nhiêu những cảm giác chủ quan có thể dựng lên như những hàng rào cản.

Than vãn tới mức quên đi cả sự hiện diện của Người chăng? Không. Tốt hơn là hãy quên mình đi và phó thác cho Người. Dù ở tuổi nào, bạn cũng có thể nói với Người như một trẻ thơ về những gì giam tù bạn, làm bạn bị tổn thương, những gì đè nặng trên những người thân yêu của bạn. Hãy để Người dọn sạch con đường. Rồi bạn sẽ hiểu ra rằng Đấng Phục sinh sẽ đồng hành với bạn khắp nơi, ngoài đường phố, nơi làm việc, hay bất cứ nơi nào bạn có mặt trên trái đất này.

Nhờ Thần Khí của Người, Đấng Phục sinh sẽ biến đổi cái gì là cái bối rối nhất nơi bạn. Người đạt tới cái không đạt được. Những cảm tưởng bi quan mà bạn có về mình sẽ tan biến hết, và bạn có thể xua đuổi mọi cảm giác xấu.

Sự thay đổi nội tâm ấy ta như không cảm thấy được nhưng nó là một sự biến hình của hữu thể tiếp diễn trong suốt cuộc đời. Nó làm cho mỗi ngày sống của ta trở thành hôm nay của Thiên Chúa. Ngay trên trái đất này, nó đã là khởi điểm của sự phục sinh của bạn, khởi đầu một cuộc sống mới không bao giờ chấm dứt.

Lạ lùng thay một tình yêu không có khởi đầu, không có cùng tận… Bạn sẽ bắt gặp mình nói lên rằng:

Đức Giêsu, Đấng Phục sinh ở trong tôi, thế mà tôi chẳng cảm thấy chút hiện diện nào của Người. Rất nhiều khi tôi đi tìm Người chỗ khác! Bao lâu tôi chạy trốn những dòng suối mà Người đã khơi nguồn từ vực thẳm của hồn tôi, thì dù tôi có chạy ngang qua khắp trái đất, đi thật xa, rất xa, tôi cũng chỉ dậm chân trên những nẻo đường không lối thoát. Tôi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui của Thiên Chúa.

Nhưng tới giờ phút tôi khám phá ra rằng Đức Giêsu chẳng bao giờ rời bỏ tôi. Tôi chưa dám thưa chuyện với Người, nhưng Người đã hiểu tôi, và Người cũng đã ngỏ lời với tôi. Phép Rửa đã là dấu ấn của một sự hiện diện vô hình. Khi bức màn âu lo được cuộn lên, sự tín nhiệm của niềm tin sẽ đến chiếu soi vào tận đêm tối của riêng tôi.

Lạy Chúa Giêsu Kitô, trong Tin Mừng Chúa nói với chúng con: tại sao lại lo lắng… bằng những âu lo, chúng con chẳng thể làm gì? Và ngày ngày Chúa cho chúng con khám phá ra, nơi nguồn suối đức tin, sự bình an của tâm hồn, một sự bình an vô cùng thiết yếu giúp chúng con bước theo Chúa và xây dựng đời sống nội tâm của chúng con.

Sư huynh Roger

Mẹ Têrêxa – Sư Huynh Roger
Thiện Cẩm OP
(chuyển dịch)
Trích “Cầu nguyện: Dòng suối mát trong”, tr. 39-42