Tranh thủ thời gian
Lạy Chúa, bước ra đường con gặp không biết bao nhiêu người…
Họ về, Họ đến, Họ đi; Họ chạy…
Xe hai bánh chạy…
Xe bốn bánh chạy…
Xe ca-miông chạy…
Các con đường phố chạy…
Cả thành phố chạy…
Tất cả mọi người chạy…
Họ chạy để khỏi mất giờ
Họ chạy theo sau thời gian
để lấy lại thời gian đã mất
để lợi nhiều thời gian hơn…
Hết mọi người đến bảo là không có thời giờ…
Nhưng lạy Chúa, con có thời giờ…
con có thời giờ riêng của con
Tất cả thời giờ mà Chúa đã ban cho con,
những năm tháng của đời sống con;
những ngày của năm tháng con
những giờ của ngày sống con
Tất cả đều thuộc về con.
Con có phận sự phải dùng nó cho đầy đủ, trong bình tĩnh và yên lặng…
Dùng nó cho trọn vẹn, cho tới phút cùng
Để dâng lên cho Chúa hầu Chúa làm lợi cho kẻ khác.
Chiều nay, lạy Chúa, con không xin Chúa ban cho con thêm thời giờ để làm sự này hay sự khác…
Con chỉ xin Chúa cho con được ơn này là ơn biết dùng nên thời giờ Chúa ban cho con, để tận tình làm những việc mà Chúa cho con làm…
Michel Quoist, Prières
Suy Nghĩ và Cầu Nguyện, tập I (1961), tr. 122-123.