Đôi bạn

5 /5
1 người đã bình chọn
Đã xem: 2792 | Cật nhập lần cuối: 2/3/2016 8:53:28 AM | RSS

Con Nấm nằm im trong cái mền. Nó thấy người nóng hừng hực, nó không dám nhúc nhích cục cựa vì sợ rớt cái khăn lạnh ủ nước đá của mẹ ấp trên trán. Cổ họng của nó ngứa tưng bừng nhưng nó cũng ráng nhịn ho (ho mà nhịn là đau khổ lắm á!). Mẹ mà nghe tiếng nó ho, sẽ chạy vào phòng và chắc chắn lại suýt soa, lo lắng hỏi han. Được một hồi thôi! Nó nhịn hết nổi. Cơn ho kéo đến khoắng cái cổ gầy nhom, ngoẳng ngheo của nó. Cái khăn lạnh rơi bộp xuống. Nó ho hoa cả mắt, nước mắt ràn rụa, nóng bừng mặt mũi. Tiếng dép của mẹ chạy sầm sập đến.

-     Nấm! Nấm! khốn khổ chưa! Chém chết cái ho nào! Tiếng mẹ vỗ về nó và hờn dỗi cơn ho.

Nấm nôn ộc ra theo cơn ho dài ngoằng. Bao nhiêu sữa mẹ dỗ dành cho Nấm uống đã thốc vào người mẹ. Hai mẹ con nhếch nhác. Nấm nằm ngay đơ ra. Nó nghe tiếng mẹ càm ràm mắng nhiếc cơn ho (không phải mắng Nấm) và lau dọn giường. Nó nhắm nghiền mắt, chán ngán những ngày bệnh. Cái khăn lạnh khác lại ủ trên trán và tiếng chân mẹ nhẹ nhàng xuống nhà.

*  *  *

Ba mẹ chỉ có một mình Nấm nên cưng chiều, chăm sóc, chẳng muốn Nấm có bạn. Riết rồi Nấm cũng quen. Đi học chơi với các bạn trên trường rồi về nhà. Nghỉ hè lại còn chán nữa! Nghỉ hè với nó là tạm biệt trường lớp, thầy cô, bạn bè; là những ngày nghỉ ở nhà quanh quẩn với mẹ, thơ thẩn trong sân vườn, hoặc bày biện đám búp bê giả chơi làm “cô giáo và học trò”. Nó đóng thế vai ra bộ lắm. Khi thì dõng dạc như cô giáo, lúc làm trò ngoan trả lời, lúc làm trò hư rụt rè. Nó bắt búp bê xoè tay và đánh chót chót vào lòng bàn tay… Nó chơi một mình nhưng cũng sôi nổi lắm. Thi thoảng Nấm nhìn xuống cửa sổ từ trên lầu, có đám con gái, con trai trạng tuổi nó trong khu phố tụ tập nhau lại, chúng nó chơi cầu lông trong hẻm rất vui. La hét, mồ hôi bết trán, nói cười rần một góc. Nấm nhìn chúng sinh hoạt và tự biết mình không được phép bao giờ. Nhưng mà rồi Nấm cũng có một người bạn nhỏ láng giềng. Nhà Nấm ở căn cuối của hẻm. Bên cạnh nhà là nhà ông bà Bảy. Ông bà Bảy có thằng cháu ngoại trạng tuổi của Nấm. Đạt hơn Nấm một tuổi. Ba mẹ của Đạt gửi Đạt cho ông bà ngoại từ lúc nó học lớp 1. Nhưng mà hai đứa tụi nó chơi với nhau năm lớp 5, khi gia đình Đạt dọn về đây. Ông bà Bảy làm nghề nhuộm quần áo. Những bộ quần áo bạc màu của bà con lao động trong xóm thay vì bỏ vô bao, đem qua giáo xứ, được tập trung chuyển cho người nghèo thì người ta đem qua nhà ông bà Bảy nhuộm lại cho mới rồi mặc tiếp (thì bà con đem nhuộm quần áo cũng là dân nghèo mà!). Ông Bảy còn là ông Trùm trong giáo xứ nên mỗi bận đem đồ đến nhuộm, người ta có thể hỏi thêm chút thông tin lễ lạc trong giáo xứ. Khi thì sắp có đám rửa tội cho anh chị em Tân tòng, gia đình người ta cũng cần vú, bõ đỡ đầu, khi thì có Đức Giám mục về ban Bí tích Thêm sức cho đám trẻ giáo lý, rồi Trung thu, Giáng Sinh, Tết, Mùa Chay…Thông tin gì trong giáo xứ hỏi ông Bảy là như xem Bảng thông báo vậy đó! Còn ba mẹ Nấm tuy ở gần nhưng lại ít tiếp xúc với ông bà. Ba Nấm là công chức trong Bưu điện, đi làm cả tuần. Mẹ thì ngoài việc chợ búa, suốt ngày cũng ở trong nhà lo bếp núc, dọn dẹp. Hai nhà có chung một khoảng sân nhỏ, đi qua, đi lại hằng ngày, ba mẹ của Nấm và ông bà Bảy cũng chỉ cười xã giao để chào hỏi (không lẽ mà ngó lơ!). Tết đến cũng thấy ba mẹ qua chúc tuổi ông bà nhưng rồi suốt trong năm không giao tiếp gì nhiều. Thi thoảng mẹ Nấm chạy qua, đứng trước cửa hỏi vọng vô nhà ông bà Bảy xem bên nhà có bị cúp điện không mà bên nhà Nấm tối thui từ chiều chiều.

Còn thằng Đạt cũng chịu chơi với con gái quá chớ! Nói là chơi vậy đó mà! Nấm đứng trong rào nhà và Đạt leo lên trụ xi măng ở ngoài hàng rào. Tụi nó nói chuyện qua lại, kể chuyện trong lớp học, bạn bè ...Nó kể chuyện đủ thứ cho Nấm nghe. Chuyện cô giáo trong lớp bị bứt cái nút ngang eo, chuyện thằng bạn sút trái banh trúng cục gạch xanh nên sứt móng chân cái, chảy be máu…Mặt  cu cậu đỏ bừng bừng, hai cái răng cửa trắng phau (to như răng thỏ), nó kể say sưa vì biết cô bạn gái đang chăm chăm nghe nuốt từng lời. Có lúc hai đứa nó cười té nghiêng, té ngửa, có lúc thì chau mày theo dõi câu chuyện kể.

Khi vạt nắng qua hết tàn cây trứng cá và rọi xuống sân nhà Nấm, mẹ gọi Nấm vào (sợ con gái cưng trúng nắng rồi bịnh đó mà!). Đạt chạy tuột vô nhà luôn. Tới giấc trưa, ba chở Nấm đi học. Đạt đang đi bộ lưng tưng đến trường. Ngồi sau lưng ba, Nấm ngoáy cổ lại nhìn Đạt và cười như chào tạm biệt. Có lúc hứng chí thằng bạn cúi xuống lượm một cục đá nhỏ xíu bên đường ném trúng lưng nó. Tụi nó lại cười với nhau. Nấm ôm lưng ba, xe của ba phóng vù đi.   

*  *  *

-     Sao mà cái miếng vải bảng tên của Đạt đen thùi lùi vậy?

-     Ừ! Tớ đánh vật với nó mà!

-     Thêu xong, Nấm giặt dùm luôn cho.

-     Thôi biết rồi. Lo thêu xong đi đã!

-     Dĩ nhiên!

Nấm gấp miếng vải nhỏ xíu thêu tèm lem của bạn cất vào túi xách. Thằng Đạt thôi chưa hết băn khoăn. Nó hỏi tiếp:

-     Chừng nào xong đó? Thứ hai là tới tiết chào cờ, tiết cô Chủ nhiệm rồi à nghen.

-     Tối nay thêu cái rẹt là xong hà.

-     Hay dữ hén!

Nấm cười ngỏn ngoẻn. Nó thấy mặt thằng bạn giãn ra với nụ cười khoe hai cái răng cửa to đùng.

Tám giờ sáng. Mặt trời chưa lên cao nhưng ánh nắng cũng chan hòa lung linh như chào hỏi cộng đoàn giáo xứ đang tụ họp về Nhà Chúa. Sân nhà thờ mát rười rượi với bóng cây Sa kê. Học sinh giáo lý tụ tập thành từng nhóm nói chuyện, cười vui chờ chuẩn bị đến giờ Thánh lễ. Nấm chợt nhớ tiết kiểm tra giáo lý vừa rồi, nó hỏi Đạt:

-     Bài kiểm tra làm tốt không đó?

Thằng Đạt đưa ngón tay cái dí vô mặt Nấm:

-

Thiet ke web ChoiXanh.net
TOP
Loading...