Niềm tin nơi cuối con đường...

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 2043 | Cật nhập lần cuối: 2/3/2016 8:53:28 AM | RSS

Cuộc sống của hai mẹ con vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng Vân tâm sự dù khó khăn thế nào đi chăng nữa “em vẫn cứ tin hạnh phúc ở cuối con đường...”. Và hôm nay, Vân cùng bạn bè bước vào kỳ thi ĐH.

 

Gặp lại Trần Ái Vân vào một buổi tối cách đây hai hôm, tại một phòng trọ nhỏ ở Q.Bình Thạnh, TP.HCM, tôi không còn cảm giác... lo lắng như ba năm về trước. Lo vì trước đó Vân luôn “nhạy cảm” với truyền thông và cũng vì “Vân rất tự trọng, không muốn ai thương hại mình” như lời một cô giáo cho biết.

 

Niềm tin nơi cuối con đường...
Trong những ngày chuẩn bị thi đại học, Vân thường thức tới rạng sáng để ôn bài


Tôi biết Vân từ năm 2009, khi tham dự lễ khai giảng của Trường THPT Gia Định (TP.HCM). Hôm ấy, hình ảnh cô trò nhỏ ngồi xe lăn, đôi tay teo tóp, cầm viết bằng miệng, chín năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi... đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng. Tôi kể lại câu chuyện về Vân trong một bài viết nhỏ đăng trên Tuổi Trẻ Online. Ngay sau đó, mẹ Vân gọi điện thoại đến tòa soạn, trách “báo viết làm cháu khóc quá, không chịu đi học” và mẩu chuyện bị gỡ xuống.

Biết Vân ngại báo chí, tôi vẫn âm thầm theo dõi việc học, cuộc sống của mẹ con Vân qua một cô giáo ở trường. Khi thì nghe kể từ khi Vân vào học ở trường, mẹ Vân phải đi theo, thuê một quán trà sữa gần trường để vừa mưu sinh vừa tiện theo dõi việc học của con. Hằng ngày, mẹ đưa Vân đến trường và cõng Vân lên lầu. Giữa giờ học phải chuyển lớp, Vân được các bạn cùng lớp đưa đi. Lần khác, lại nghe kể Vân vừa nhận được sự hỗ trợ từ một nhà hảo tâm ẩn danh đỡ đần thêm cho việc học của Vân...


Mười tám năm qua, mẹ Vân, bà Trần Thị Thanh Hương (năm nay 37 tuổi) chưa một ngày ngơi nghỉ để trang trải cho cuộc sống, thang thuốc và việc học của con. Bà Hương kể mình đã làm đủ nghề từ phục vụ khách sạn, bán trà sữa đến phiên dịch... để nuôi con. Hiện đang thất nghiệp, chị cũng tính xin lái taxi để nuôi con. “Nhiều lúc đuối quá, tôi muốn chết đi nhưng nghĩ ai sẽ lo cho con rồi lại đứng lên, cố gắng” - bà Hương buồn buồn tâm sự. Những lúc như vậy, chính Vân lại là nguồn động viên để bà vươn lên.


Từ nhỏ, cứ phải đi bệnh viện liên tục, gặp bác sĩ thường xuyên nên Vân ước mơ sau này sẽ làm bác sĩ. Lớn lên một chút, biết không thể thực hiện ước mơ ấy, Vân quyết tâm theo đuổi để trở thành một tiến sĩ về hóa sinh. Ba tháng nay, hai mẹ con Vân ở tại một phòng trọ thuê 2,5 triệu đồng/tháng... Vân đã cương quyết từ chối khi cô giáo làm đơn xin đặc cách cho mình vào ĐH. Bởi Vân muốn vào ĐH bằng chính sức học của bản thân.


Cuộc sống của hai mẹ con vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng Vân tâm sự dù khó khăn thế nào đi chăng nữa “em vẫn cứ tin hạnh phúc ở cuối con đường...”. Và hôm nay, Vân cùng bạn bè bước vào kỳ thi tuyển sinh ĐH.

 

Niềm tin nơi cuối con đường...

Hai mẹ con Vân tới phòng thi để làm thủ tục dự thi sáng 3.7.2012

 

Niềm tin nơi cuối con đường...

Bà Trần Thị Thanh Hương (mẹ Vân) đút cho con ăn và dặn dò con trước khi vào phòng thi

 

Niềm tin nơi cuối con đường...
Vân và các bạn ngồi chờ ngoài hành lang trước khi vào phòng thi làm thủ tục dự thi sáng 3/7

 

Niềm tin nơi cuối con đường...

Trần Ái Vân trong phòng làm thủ tục dự thi vào Trường ĐH Luật TP.HCM

 

Niềm tin nơi cuối con đường...

Vân ký tên vào danh sách thí sinh tham dự thi tại hội đồng thi

Trường THPT Nguyễn Trãi, Q.4, TP.HCM của Trường ĐH Luật TP.HCM



HÀ BÌNH - Ảnh: THUẬN THẮNG

Nguồn: tuoitre.vn (4.7.2012)