Mẹ và ông thánh đa nghi - Phêrô Bùi Chí Vinh
Mẹ đã cho không con hai bàn tay
Cám ơn Thượng Đế sinh ra mẹ
Mẹ cũng có hai bàn tay như thế
Bàn tay làm dấu thánh nhà thờ
Bàn tay xoa đầu lúc con tập làm thơ
Bàn tay tát nhẹ vào má con bên phải
Sao mẹ lại không tát luôn má trái
Cho con lớn khôn như cây cỏ trong rừng
Sao mẹ cứ muốn con là quả trứng trẻ con
Và mẹ cứ mãi là mẹ Âu Cơ trong truyền thuyết?
Trên bàn tay mẹ tưởng rằng con đi hết
Mà vẫn không qua đường chỉ của cuộc đời
Những đường chỉ gầy như những nhánh sông trôi
Trên bàn tay mẹ, con lội hoài không đến
Mẹ đã hơn bảy mươi, hỡi bàn tay của biển
Biển bao dung tự tách để thành đường
Biển Đỏ của ông Môi-Sen, biển đỏ của văn chương
Biển của triệu bài thơ làm về mẹ
Trong mẹ có nhà thờ lại có thêm nhà trẻ
Vừa có Chúa thiêng liêng vừa có bố bình thường
Vừa có mười hai Thánh Tông Đồ vừa có sáu đứa con
Vừa có bầu trời lại có luôn mặt đất
Để con chạy nhảy suốt đời không sợ chật
Con đặt tay mẹ lên tay con
Mẹ không muốn con thành thằng bé tí hon
Bỏ vào rừng vì mẹ không nuôi nổi
Mẹ ơi, chuyện cổ tích thường xảy ra khi trời tối
Mẹ chớ lo âu kiếm một ngọn đèn cầy
Khi tay mẹ trong con, mẹ đã hóa ban ngày
Mẹ hóa mặt trời, mẹ là ánh sáng
Trong bóng tối, bàn tay con tìm bạn
Hỡi cô gái tôi yêu, bàn tay rất mịn màng
Cô có dám như tôi, xòe năm ngón tay ngoan
Đặt dưới tay mẹ trước khi mình đỏ mặt
Và hỡi Eva, người đàn bà thứ nhất
Bàn tay của người có khác mẹ và em?
Cho nên tôi tin, tôi tin, tôi tin
Như Chúa tin mẹ có cơn đau sinh đẻ
Như mẹ tin Chúa có cơn đau trần thế
Như con biết tin bàn tay mẹ thật thà
Có thể nào con tập giống thánh Tôma
Đặt năm ngón vào cạnh sườn của Chúa
Đặt giọt nước không đâu vào nơi sinh của lửa?
Lửa ở trên đầu chúng ta
Vì lưỡi lửa đã ở trên đầu thánh Tôma
Con có một thời làm ông Tôma tội nghiệp
Con hào hứng đặt tay vào giấy viết
Mà vẫn không hay lỗ hổng của cuộc đời
Đặt vào tay em chỉ thấy chuyện lứa đôi
Đặt vào tay bạn chỉ thấy tình bằng hữu
Đặt vào tay mẹ mới thấy mình tham dự
Mới hiểu mẹ Âu Cơ không khác mẹ Eva
Mới hiểu chết đi nghĩa là đang sống lại
Nghĩa là hoàn toàn như chuyện thánh Tôma.
“ | Đức tin tôi được trui rèn như thế đấy! | |
Tôi thuở nhỏ thuộc họ đạo Tân Định, sinh hoạt Thiếu Nhi Thánh Thể rất siêng năng dưới sự hướng dẫn của các ma-sơ và các huynh trưởng.
Bẵng đi hàng chục năm, tôi lớn lên trong một đất nước thời chiến và trở thành trai thời loạn, phải đấu tranh để tồn tại, phải cầm súng một cách miễn cưỡng bởi không còn con đường nào khác. Trải qua chặng thời gian bất hạnh như thế, tôi hầu như không còn tuổi trẻ, không có tương lai, chỗ dựa duy nhất là nhà thờ thì không có điều kiện để bước vào. Năm 1975 đất nước thống nhất, tôi chưa kịp dọn mình thống hối thì bị cuốn vào cơn biến động quá lớn của lịch sử. Tôi được mời cộng tác tại Thành Đoàn TP HCM, được mời vào Ban Biên Tập đầu tiên của tờ báo Tuổi Trẻ trong số ra mắt tháng 9-1975. Tôi làm việc ở đó đến năm 1978 thì một lần nữa lại phải lên đường cầm súng đánh giặc khi cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc và Tây Nam nổ ra. Thú thật tôi hoàn toàn xa thánh đường, dù vẫn âm thầm đọc kinh cầu nguyện..
Cởi áo lính, tôi làm đủ mọi nghề để kiếm sống, kể cả nghề khó nhọc nhất là bốc xếp trên ghe ở bến cảng. Từ một kẻ xa Chúa có điều kiện, tôi trở thành một kẻ đến với Chúa thường xuyên hết sức tự nhiên, như cá cần nước, như cây cỏ cần khí trời. Tôi bắt đầu trở lại thời kỳ hồn nhiên thuở còn sinh hoạt trong Thiếu Nhi Thánh Thể.
Hơn 40 năm chểnh mảng việc đao, tôi bây giờ sẵn sàng tuyên xưng Đức Tin bất kỳ thời điểm nào. Tôi từng làm dấu Thánh giá khi xuất hiện trên truyền hình, từng ca ngợi và tạ ơn Chúa khi hùng biện trước công chúng, từng truyền bá các dụ ngôn của Người đến với những người chưa tin mà không hề lo lắng, sợ hãi. Tại sao tôi có những thay đổi 180 độ đến thế ? Câu trả lời rất đơn giản: Chúa và Đức Mẹ luôn luôn có mặt trong mọi thành bại của tôi, từ thơ văn, tiểu thuyết, bộ truyên, các kịch bản phim, cho đến mọi công việc “vác thánh giá” để mưu sinh thoát hiểm. Tôi kể chuyện này có thể các bạn không tin, nhưng cứ mỗi lần bị đẩy đến đường cùng hoặc sắp “lên đoạn đầu đài”, tôi đọc kinh Lạy Cha (hoặc cầu xin Chúa và Đức Mẹ), là kể như mọi chuyện tai qua nạn khỏi.
Đức tin tôi được trui rèn như thế đấy! | ||
” |
Phêrô Bùi Chí Vinh
(Trích trong “Có một vườn thơ Đạo” tập 3, trang 447, 451-452)