Hội ngộ liên tôn 2012: Sống mầu nhiệm thập giá

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 2269 | Cật nhập lần cuối: 2/3/2016 8:53:28 AM | RSS

Trong phần chia sẻ về niềm tin giúp vượt qua khổ đau của ngày Hội ngộ liên tôn, chị Vũ Thủy, một cộng tác viên của nhipcautamgiao.net đã chia sẻ những trải nghiệm trong cuộc sống như người khiếm thị của mình. Sau đây là những bộc bạch của chị cho cử tọa tại Trung Tâm Mục vụ ngày 27.10.2012.


* * *


Hôm nay con được mời gọi để chia sẻ về chủ đề “Sống mầu nhiệm thập giá”,  đây là một niềm vui lớn lao cho con, vì nhờ vậy, con có thể chia sẻ với mọi người những cảm nghiệm mà con đã trải qua cùng với thập giá Đức Kitô Giêsu.


Vào đầu năm 1982, khi con đang học lớp 11, mắt con tự dưng mờ hẳn không nhìn thấy chữ nữa!  Con tìm đến bệnh viện và được các bác sĩ cho biết mình đã bị mắc bệnh tiểu đường type I. Kể từ đó con phải sống phụ thuộc vào Insulin suốt đời, đồng thời ý nghĩ về một ngày nào đó mình sẽ mù hẳn đã ám ảnh con rất nhiều... Tuy nhiên, nhờ tích cực điều trị, con lại có thể đi học rồi đi làm như các bạn đồng trang lứa, cho đến khi con bị mù hoàn toàn vào cuối năm 1993.


Trong suốt 8 năm liền sau đó hầu như con không bước chân ra khỏi nhà. Nếu có đi đâu cũng chỉ là đi khám bệnh, vì cùng một lúc các biến chứng khác của bệnh tiểu đường đã dồn dập kéo tới cứ như một cơn lũ. Con trải qua nhiều đêm thức trắng vì đau đớn, những ngày nằm bẹp trên giường với những bọc thuốc to tướng. Khớp xương vai bên phải của con bị đóng vôi, mỗi khi cử động đau đến phát ói... Mọi thứ cứ rối nùi vây lấy con, hậu quả của các chứng rối loạn hệ tiêu hóa, rối loạn hệ thần kinh và chứng thoái hóa cột sống đã gây ra cho con. Còn một điều nữa, khiến con lo sợ nhất là chứng tắc nghẽn các mạch máu ở hai chân của bệnh nhân đái tháo đường. Trước đây con đã từng nhìn thấy nhiều người bị cưa chân vì nó... Các bác sĩ thì chỉ nói “Bệnh tiểu đường lâu năm nó vậy!”, thuốc họ cho, con càng uống vào thì càng bị ói nhiều hơn. Người thân của con cũng chẳng thể làm được gì giúp cho con bớt đau.


Đó là những năm tháng ảm đạm nhất trong cuộc đời con: Không việc làm, không bạn bè, không sức khỏe và không cả ánh sáng! Những đêm trắng đã bào mòn trong cơ thể, nhiều lúc con một mình lặng lẽ khóc trong đêm...  Con nhớ đến câu Thánh Kinh “Hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng... Ta sẽ bổ sức cho!” Nhưng rồi, có lúc con lại nghe như có tiếng |Chúa nói” “Hãy mang lấy ách của Ta... ách của Ta thì êm ái, gánh của Ta thì nhẹ nhàng... Và con đắm chìm vào sự chiêm ngắm những đau khổ mà Chúa Giê-su đã trải qua trên con đường lên núi Sọ, những giây phút Chúa bị đóng đinh. Con rùng mình khi tưởng tượng ra những nhát búa đang đóng những cái đinh vào da thịt của Chúa...  Con lan man nghĩ đến những bệnh nhân ung thư, những bệnh nhân phong cùi, những bệnh nhân S. xiết bao đau khổ và những người bại liệt suốt bao nhiêu năm không rời khỏi chiếc giường của mình... Cho đến khi con nhận ra cái đau của mình chưa là gì cả!


Có một đêm, cơn đau kéo dài khiến con kiệt sức, nước mắt ứa ra từng dòng, tiếng rên từ cổ họng bật thoát ra thành lời:  “Chúa ơi, con hết chịu nổi rồi Chúa ơi!” Con nghe thấy tiếng kêu của mình lạc lõng trong đêm vắng. Con cảm thấy mình lẻ loi, muốn có ai đó ở bên để vuốt ve bàn chân cho đỡ đau, nhưng lại không dám làm phiền giấc ngủ của mọi người. Nghĩ tới đó, nước mắt con ứa ra, cảm thấy mình quá cô độc. Đột nhiên, con thấy như có ai chạm nhẹ vào mình, một cảm giác nóng ran truyền đi khắp châu thân. Con như thấy ánh mắt Chúa Giê-su nhìn con đầy cảm thông và khích lệ, rồi con chìm dần vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, con thức dậy cảm thấy tinh thần sảng khoái và bình an một cách lạ thường. Sau này, Thỉnh thoảng con lại bắt gặp cái chạm nhẹ ấy trong những cơn đau của mình.


Có những lúc bị hụt hẫng vì cách đối xử của người chung quanh, đôi khi người ta ứng xử với người mù như thể người mù không có cảm xúc, không có khả năng gì hết. Những lúc ấy, con nghĩ đến ánh mắt nhẫn nhục của Chúa Giê-su trên cây thập giá. Và nhờ học cách ứng xử của Chúa, con thấy lòng mình rất bình an và thanh thản. Cứ như vậy, bây giờ con không còn sợ hãi những cơn đau và sự cô độc nữa. Vì con luôn sống bám vào thập giá Chúa Kitô. 


Khi sống bám vào thập giá rồi, có những chứng bệnh tự dưng biến mất hồi nào con cũng không rõ. Nhờ sống lạc quan và chuyên cần tập thể dục, tay phải của con bây giờ có thể cử  động một cách dễ dàng hơn. Bây giờ con có thể đi lại và giao tiếp với mọi người tự tin như trước. Con có thể đi đây đi đó và tham gia sinh hoạt với những anh chị em khuyết tật ở các hội đoàn. Đối với con, mù không còn là bóng tối nữa, nó bình thường như chẳng hề có gì cản trở. Bây giờ con có thể làm một việc mà trước khi bị mù con đã không biết làm, đó là việc con làm thơ để chúc tụng và cảm tạ Chúa. Con cảm tạ Chúa vì tất cả những gì Chúa đã ban cho mình, cho dù thành công hay thất bại. Con cảm tạ Chúa, vì Chúa đã cho con nhìn thấy ánh sáng của niềm tin, ánh sáng phát ra từ thập giá của Chúa Giêsu Kitô.


Cho dẫu bệnh tật khổ đau vẫn còn đó, nhưng con không còn lo lắng sợ hãi nữa, vì con đã có thập giá Đức Ki-tô Giê-su là nguồn sức mạnh và là điểm tựa của đời con. Với những cảm nghiệm đó, con đã viết ra một bài thơ có tựa đề là “MÓN QUÀ CỦA THƯỢNG ĐẾ”.

 

Vừa chập chững bước vào đời

Thượng Đế thương tặng tôi

Món đồ chơi Thập Tự

Theo năm tháng Thập Tự lớn cùng tôi

Có những lúc trổ gai làm trái tim rướm máu

Lúc trơn bóng đẫm mồ hôi  tôi tần tảo

Khi tôi ngã,

Cây Thập Tự vững vàng như giá đỡ

Tôi bám lấy cùng niềm tin trỗi dậy

Khi mỉm cười,

Thập Tự cũng nở hoa

Chia từng cánh cho đời thêm phơi phới

Khi bật khóc,

Thập Tự âm thầm lau nước mắt cho tôi

Và tôi thấy trái tim thơ trẻ lại

Khi tìm đến những người trong đơn lẻ

Với Thập Tự bẻ đôi tôi chia sẻ

Hạnh phúc có, buồn đau cũng có

Và nỗi cô đơn sẽ chẳng còn

Khi thành công, rực rỡ giữa phồn hoa

Tôi quên khuấy món đồ chơi Chúa tặng

Cây Thập Tự trên vai tôi đè nặng

Nhắc nhở tôi gõ cửa viếng tâm hồn

Tôi lẩm bẩm xốc Thập Tự cho ngay

Thập Tự trên vai tôi vỗ nhịp

Và,

Chúng tôi hát khúc song hành...

 

                                                                         

                                                                       

Trung Tâm Mục Vụ, ngày 27.10.2012

Vũ Thủy