Hạt bụi
Đã từ lâu, tôi dặn dò người thân: khi tôi từ giã cõi trần, xin chôn tôi vào lòng đất, như thế… xem ra êm ái hơn. Bởi vì tôi không muốn thân xác mình bị thiêu rụi trong lửa… đau đớn lắm.
Nghe vậy, có người bảo: “Tắt thở rồi, còn biết gì nữa đâu mà đau với đớn! Thời nay càng ngày người ta theo ‘văn hóa’… thiêu, chết là hỏa táng cho… gọn-nhẹ,…”
Xin cứ mặc kệ tôi! Một điều nữa là: trong đám tang của tôi không được thiếu kèn Tây trống đồng. Tôi cứ khăng khăng như thế mặc cho nhiều người cản ngăn.
Cách đây mấy hôm, tôi được tin: Cô T. qua đời. Cô ra đi ở tuổi không còn trẻ lắm, gần “thất thập”, vậy mà tôi lại bị “sốc” vì quá bất ngờ. Chỉ mới đây thôi cô còn khỏe mạnh, “ngon lành” lắm mà, sao lại thế, v.v…
Sau khi viếng thi hài cô T., về đến nhà, tôi đã thay đổi chúc thư: nếu tôi ra đi, xin đừng quay phim chụp hình. Người ta ghi hình, video là để lại cho con cháu lưu niệm. Tôi là người sống độc thân thì để lại cho ai. Còn thân xác hèn hạ này, hãy thiêu ra tro bụi. Nhưng cái khoản kèn trống thì… phải có, vì tôi ra đi mà không có ai khóc lóc thì im ắng, não lòng lắm, thôi thì… thổi một tí nhạc cho vui vậy.
Đêm đó, trong sự tĩnh lặng của giờ cầu nguyện, Chúa “nhắc” tôi: “Con ơi! Đó chưa phải là tự hạ thực sự. Con nên để cho những người ở lại quyết định chuyện hậu sự của mình chứ!”…
Lạy Chúa! Con còn “giàu có” quá phải không Chúa? Con những tưởng mình đã sống nghèo khó, từ bỏ mọi sự, và dấn thân phục vụ tha nhân. Nhưng con mới chỉ nghèo về đời sống vật chất. Con chỉ tin bản thân, nên vẫn thích giữ ý riêng, chưa để Chúa làm chủ cuộc đời mình, do đó, chẳng sinh hoa trái và trắng tay trước mặt Chúa.
Con chưa thinh lặng đủ để nghe tiếng Chúa vang lên trong lòng mình và dám can đảm thực hiện Thánh ý dù phải “lội ngược dòng”, như Đức Thánh Cha mời gọi Giới trẻ trong đêm canh thức tại Copacabana ngày 27/07/2013.
Lạy Chúa, con cám ơn Chúa vì Chúa cho con được là người Công giáo, làm môn đệ Đức Giêsu Kitô. Nếu không, con chẳng thể giải đáp được vấn nạn: Mình có mặt trên dương thế để làm gì? Mình được sinh ra để rồi chờ đến ngày chết ư?...
Không, dù biết mình chỉ là hạt bụi, con sẽ không ngừng nỗ lực kiến tạo thế giới thêm tươi đẹp hơn, khởi đi từ việc tu thân theo lời dạy của Mẹ Teresa Calcuta. Amen.
MariaThiên Phúc