Chuyện nhỏ nhưng không nhỏ
Mới đây, tôi nhận được một cú điện thoại khẩn của C, người tôi nhận đỡ đầu, khi gia nhập đạo Công giáo. Còn một tuần nữa là đến ngày ấn định đám cưới. Nhưng người lớn nhất trong dòng tộc của C. không đồng tình. Và nhất quyết đòi gặp người đỡ đầu. Tôi sắp xếp công việc lên đường theo yêu cầu của đàng gái. Vừa đến nơi, tôi được đưa vào gặp một hội đồng đã chờ sẵn. Qua trò chuyện, tôi được biết, cô ruột duy nhất của C. là một sư bà năm nay ngoài 70 tuổi.
Bà hỏi tôi:
- Nghe nói bên Công giáo không cho đốt nhang, dù là đốt nhang cho cha mẹ đã qua đời?
Tôi trả lời:
- Dạ, người Công giáo được phép thắp nhang cho ông bà người thân đã qua đời. Trong thánh lễ hằng ngày đều có cầu cho cha mẹ, ông bà. Đặc biệt, trong suốt tháng mười một và mồng hai Tết Nguyên đán, có hành lễ, cầu kinh cho ông bà tổ tiên, cha mẹ, những người thân đã qua đời.
- Đó, mọi người nghe chưa, vậy mà mấy ngày nay tôi buồn thúi ruột, khi biết nó theo đạo chồng. Ba C. mất sớm, tôi thay mặt mẹ cháu đứng ra lo cưới gả. Lo là nó theo đạo chồng bỏ đốt nhang, hương khói, cho ông bà tổ tiên.
Nhà cô Ba sát bên, có đứa con gái độc nhất lấy chồng người Sài Gòn, theo đạo chồng là Công giáo. Từ ngày lấy chồng, nó về bên chồng, để mồ mả nguội lạnh không nhang khói. Tết nó về, tôi nói:
- Sao “Bây” không nghĩ đến chị Ba gì hết vậy? “Bây” không xây mồ mả cho mẹ thì thôi, cả năm đi biền biệt, Tết về “Bây” để mồ mả cỏ mọc um tùm, nguội lạnh không nhang khói. Ở dưới suối vàng chắc “Chỉ” không vui.
Cô biết nó trả lời sao không, nó nói: người Công giáo không được cúng kiếng, nhang khói gì hết. Thiệt… buồn cho chị Ba hết sức.
Tôi im lặng đồng cảm với nỗi ưu tư của sư bà.
“Tụi nó quen nhau trên thành phố, rồi đưa về trình diện với gia đình. Nhưng sau đó, C. tự ý học và theo đạo Công giáo mà chưa được sự cho phép của người lớn trong gia đình. Hôm vừa rồi, đàng trai xuống nói chuyện, tôi mới hay. Hỏi C, nó trả lời: tại chuyện không có gì quan trọng, nên con không trình. Nó “vượt vòng lễ giáo” mà “biểu” là không phải chuyện gì to lớn”.
Hỏi ra, tôi mới biết, vì sợ bà cô - vị sư bà, không đồng ý, nên hai mẹ con C thông đồng giấu mọi chuyện. Khi chuyện vỡ lở, hết đường, đành tìm tôi để đỡ đòn, vì nghĩ rằng bà cô sẽ vị nể khách, mà bỏ qua.
Như mở được tấc lòng, sư bà sởi lởi:
- Như vậy là “tam sao thất bổn”. Ờ phải như vậy chớ, cha mẹ mà không cho thờ cúng sao được. Gặp được cô, hỏi cho ra lẽ, tôi mới an tâm. Cám ơn cô đã lặn lội xuống đây...
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng khó vượt qua ải này.
Qua đó, tôi nhận ra rằng trong đời thường, sự giao lưu giữa các tín đồ còn khá khiêm tốn, ảnh hưởng không nhỏ đến các mối tương quan trong xã hội, cũng như nơi những gia đình có nhiều niềm tin tôn giáo khác nhau.
Sự ra đời của nhipcautamgiao.net trong dịp đầu năm mới 2012, giúp cho sự hiểu biết lẫn nhau giữa các bạn đạo, đồng thời góp phần giải tỏa những ngộ nhận có thể có giữa tín đồ các tôn giáo. Mong sao với tâm lòng tôn trọng, hướng thiện và bao dung, những người phát Tâm hành Đạo sẽ cảm thấy gần gũi nhau hơn.
Bạch Lan Anh