Bây giờ chị phải làm gì? (Giải Viết Văn Đường Trường 2017)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1686 | Cật nhập lần cuối: 6/19/2017 2:07:20 PM | RSS

Bây giờ chị phải làm gì? (Giải Viết Văn Đường Trường 2017)Câu hỏi ấy tôi đã nghe từ chị nhiều lần, chẳng phải là tôi thông minh hơn chị nhưng có lẽ là vì tôi là một người ngoài cuộc nên chị mới hỏi tôi chăng?

Chị là một người con gái tên Vân, tôi quen chị kể từ khi tôi bắt đầu bước chân ra Hà Nội. Tôi là một sinh viên năm đầu còn chị là một sinh viên năm cuối học cùng trường với tôi nhưng khác ngành học. Chị và tôi chung nhau một xóm trọ chín phòng. Tôi vào sau nhưng có được vị trí ở giữa xóm nên chuyện gì tôi cũng biết mà cũng là vì tôi là một thằng con trai nhiều chuyện nữa. Sinh viên mới vào trường nên bài vở cũng chưa có nhiều để làm, các môn học chủ yếu là các môn đại cương và lý thuyết nên ít bài tập lắm. Tôi thường hay chơi và nói chuyện phiếm với mọi người trong xóm mỗi khi tôi ở nhà. Còn chị, tôi rất ít nói chuyện với chị nhưng mỗi khi chúng tôi nói chuyện thì lại rất chân tình vì chị và tôi có vẻ rất hợp nhau. Chị cũng là một người theo đạo Công Giáo như tôi, một người xinh xắn và ngoan hiền nhất trong xóm tôi hoặc ít nhất thì trong cái nhìn của tôi là như thế; chăm chỉ đi lễ và chịu khó lần chuỗi Mân Côi vào mỗi buổi tối. Tôi có ấn tượng rất tốt về chị cũng như các bạn của chị đã đến xóm tôi chơi. Học kỳ một đã qua, tôi bắt đầu thân thiết hơn với chị và chị cũng đã nhiều lần tâm sự cho tôi những nỗi niềm của chị. Điều đó làm cho tôi vui thích vì thấy mình được tin tưởng và từng tràng cười nối nhau khi tôi nghe những câu truyện cười của chị. Sau đó ít lâu, tôi bận rộn với mấy bài kiểm tra giữa học kì II nên tôi ít có thời gian nói chuyện với mọi người trong xóm cũng như với chị. Nhưng đến sinh nhật của chị, tôi vui lắm và muốn tìm cho chị một món quà nào đó mà chị thật thích. Và khi bắt đầu, tôi cũng như mọi người ở đó ai cũng vui mừng gửi tới chị những món quà cũng những lời chúc tốt đẹp. Nhưng nét mặt của chị thì tôi nhận ra có cái gì đó chỉ gượng gạo một niềm vui nhỏ mà nỗi buồn thì lớn hơn. Khi tiệc đã tan, tôi lạ lùng khi thấy trong buổi tiệc chẳng có ai khác ngoài cô bạn thân của chị và mọi người trong xóm. Thật lạ khi người bạn trai của chị sao không thấy đâu cả. Tôi chợt chú ý đến chị nhiều hơn, nét mặt của chị thì buồn và xanh xao, có thể chị đã mất ngủ nhiều ngày lắm không biết là do học tập hay một chuyện gì đó đã làm cho chị phải lo lắng như thế. Tôi đến bên chị và như một sự liều lĩnh, tôi hỏi chị về điều đó. Chị không trả lời tôi nhưng chị lại quay mặt đi và khóc. Thêm một lần nữa, tôi hỏi chị. Lần này, chị quay lại nhìn tôi trong sự ái ngại rồi gục đầu xuống hai đầu gối của chị mà rưng rưng nước mắt. Chị kể cho tôi nghe về cuộc đời đau buồn của chị cũng như nỗi sợ của chị trong suốt những ngày qua.

Chị đã chia tay với người bạn trai mà tôi đang thắc mắc. Tôi cũng đã có lần nói chuyện với người bạn đó của chị. Anh là một người cùng quê với tôi và cách nhà tôi tuy xa nhưng tôi cũng biết đến chỗ đó và là một người cùng tôn giáo với chị và tôi nữa. Anh chị yêu nhau đã ba năm và dường như gần đây họ có chuyện gì khúc mắc với nhau. Chị nói tiếp trong sự ngần ngại. Chị đã có thai với người bạn trai đó.

Nhưng khi biết điều ấy, thì anh chàng không muốn chịu lấy cái trách nhiệm nặng nề ấy mà muốn chị phá bỏ nó đi. Chị buồn lắm. Phá thai, chuyện mà trước đến nay chị chỉ nghe nói nhưng bây giờ chị phải đối diện với nó. Chị bắt đầu cảm thấy gờn gợn và lạnh người. Chị sợ! Nhưng vì là một sinh viên năm cuối, vì một tình yêu không thành, chị đành quyết định phá bỏ. Anh dẫn chị tới trung tâm y tế với những lời an ủi và những hứa hẹn cho tương lai. Nhưng khi mọi chuyện đã xong xuôi, anh đã bỏ rơi chị mặc cho những nỗi sợ hãi và cô đơn cứ đeo đuổi chị. Sau thời gian đó, chị hoàn toàn đau khổ và tuyệt vọng, không còn chú ý đến học tập hay bất cứ công việc gì nữa. Chị cũng không đi dự lễ và cũng không lần chuỗi như mọi ngày nữa. Chị thấy mình bất xứng hay một tâm trạng lo lắng đang đè nén chị. Nhưng một ngày kia, thói quen cũ lại đến với chị, chị lấy chuỗi Mân Côi ra và bắt đầu lần chuỗi. Nhưng khi kết thúc bằng lời kinh: Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội cho chúng con… chị oà khóc. Hoảng hốt và sợ hãi, trong tâm trí chị lúc này hiện lên một hình ảnh đáng sợ và thậy cay đắng. Một đứa trẻ chưa bằng bàn tay người đang nằm cố cựa quậy trong một vũng máu. Chị la lên trong đêm tối mà không một ai đến bên chị an ủi hay chia bớt cùng chị nỗi sợ hãi ấy. Đến đây chị hỏi tôi:

- Bây giờ chị phải làm gì?

Tôi cứ thần người ra mà không biết nói gì nữa. Nói gì đây khi chính tôi không biết mình phải làm gì cho dù là kẻ ngoài cuộc. Trong thâm tâm của tôi chị là một người ngoan hiền và đạo đức, vậy mà giờ đây, hình ảnh tốt đẹp ấy về chị gần như không còn nữa. Tôi luôn có một cái nhìn và tôi lên án việc phá thai. Bởi cho dù thế nào và bằng cách nào thì đó cũng là một hành động giết người và tôi ghê tởm việc đó. Nhưng nay đối diện với chị và hoàn cảnh của chị, tôi cũng muốn khóc lên cùng với chị và khóc lên cho chị nữa. Tôi tự đặt mình vào hoàn cảnh éo le của chị và tôi tự hỏi mình sẽ làm gì. Nhưng khi vừa vào trong hoàn cảnh ấy, tôi đã sợ hãi và gục đầu muốn trốn chạy. Quả thực là sợ hãi, bởi hình ảnh ấy cứ bám đuổi lấy chị và làm cho chị phải run lên mỗi khi nghĩ về nó. Tôi cũng cảm thấy một điều gì ghê gớm lắm. Tôi cố gắng thoát ra, bởi chính lúc này, hình ảnh ấy cũng ám ảnh cả tôi nữa. Đến lúc này, tôi cũng cảm thấy lạnh người và dường như tôi cũng muốn thông cảm với nỗi đau mà chị đang phải mang chịu nữa. Lúc này tuy rằng tôi không đồng tình với hành động của chị nhưng tôi không còn ghét chị nữa mà thấy mình thương chị nhiều hơn. Tôi chỉ biết cúi xuống mà cầu nguyện và không hiểu tự bao giờ nước mắt cũng tràn đầy trên khoé mắt của tôi. Đến đây, tôi chỉ thầm trách anh chàng người yêu của chị và như một phản ứng của một thanh niên, tôi muốn đánh cho anh một trận tơi bời nữa. Nhưng tôi chợt trở lại với chính bản thân mình và tự hỏi khi tôi là anh, tôi có sẵn sàng chịu lấy trách nhiệm hay cũng chạy trốn như anh. Tôi tự vấn lương tâm mình và thấy sao cuộc đời này nhiều chuyện quá. Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi tôi quay sang chị muốn an ủi chị một vài lời. Tôi khuyên chị lại đi xưng tội và làm một việc gì đó để đền lại lỗi lầm đó. Tôi biết chị còn mặc cảm nên sẽ không tự mình đi đến nhà thờ, nên Chúa Nhật tuần đó, tôi nhờ chị chở tôi đi chơi, cố ý thật muộn và tôi cùng chị vào nhà thờ. Tôi nói chị chờ tôi trong khi tôi đi xưng tội, nhưng tôi cố kéo chị vào cùng tôi xưng tội luôn. Thoạt đầu chị ngần ngại nhưng rồi chị cũng đi. Tôi cho chị vào trước tôi vì lý do tôi mắc một chuyện khá bận. Chị vào trong đó thật lâu mà chưa thấy chị ra, tôi tự hỏi tại sao vậy? Tôi không biết phải làm gì lúc này nữa nên tôi cầu nguyện thêm cho chị mà thôi. Lát sau, tôi thấy chị từ trong toà giải tội đi ra, tôi thấy chị thay đổi trong cách đi đứng cũng như trên nét mặt có vẻ chị vui hơn và lúc này tôi cũng thế.

Cuộc sống nhiều biến động cứ trôi đi, tôi đã học xong năm học đầu tiên với nhiều biến động trong tâm lí cũng như cá tính của tôi thay đổi khá nhiều. Còn chị, lúc này chị đã tốt nghiệp và sẵn sàng đi làm. Tôi nghe nói chị đã đi làm ở quê công việc đúng với chuyên ngành của chị - là giáo viên cấp II - một công việc mà chính tôi đã từng ao ước khi còn nhỏ. Tôi vẫn quan tâm tới chị mỗi khi có thể, tôi hỏi mọi thông tin về chị khi biết có người từ quê chị mới lên. Năm đó, tôi tốt nghiệp, tôi không đi làm như những sinh viên ra trường khác, tôi về nhà và bắt đầu theo đuổi mội công việc mà nhiều người không hiểu nổi. Tôi hỏi thăm về chị và biết chị đã xây dựng gia đình với một giáo viên trẻ khác cùng trường với chị. Tôi coi chị như người chị của tôi và tôi luôn lo lắng cho chị nhưng giờ đây tôi cũng yên lòng hơn. Ít năm sau, trong một chuyến công việc của mình, tôi về quê của chị và ghé thăm chị. Tôi tin tưởng rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ trong niềm vui và nụ cười trên môi chị. Nhưng thật chua chát, khi thấy chị và chị thấy tôi, chị bật khóc không biết vì niềm vui hay nỗi buồn nữa. Có thể tôi chỉ mang đến cho chị những nỗi đau và những nỗi bất hạnh mà thôi, nhưng tôi hy vọng đây là nước mắt của niềm vui khi chị em gặp nhau. Nhưng khi tôi vào trong nhà thì thấy ảnh của một người đàn ông đang được đặt trên giá. Tôi bàng hoàng và sợ hãi. Tôi đã phải tự hiểu người ấy là ai. Tôi tìm hiểu thêm và biết anh đã mất sau vụ tai nạn giao thông hồi năm ngoái. Lúc này tôi nhìn chị buồn lắm, chị chỉ khóc mỗi khi chị nhìn sang bên tôi. Tôi lại gần chị, nâng bờ vai chị tôi an ủi:

- Cứng rắn lên chị.

Nhưng chị nói với tôi đầy chua xót:

- Làm sao mà gượng lên được. Chị tưởng rằng cuộc sống ở quê với những êm đềm sẽ làm cho chị quên đi cái nhục nhằn ngày xưa ấy. Nhưng bây giờ chị thật khổ. Chồng chị đã ra đi để lại cho chị hai đứa con trai. Chị không coi đó là gánh nặng nhưng với chị đó là niềm an ủi của chị trong những lúc cô đơn tủi nhục. Nhưng thật cay đắng thằng con lớn của chị cũng mới ra đi theo người cha xấu số trong một cái chết thương tâm khác…

Chị tuyệt vọng, ôm mặt khóc và quay đầu xa tôi hơn. Nhìn chị đau đớn khi chị nói rằng đó là cái giá mà chị phải trả cho những lỗi lầm ngày xưa của chị. Tôi nhìn chị, nhìn thẳng vào đôi mắt đang run lên của chị tôi nhận thấy không chỉ một nỗi buồn mà cả một nỗi sợ hãi đang chế ngự tâm hồn chị. Có thể chị sợ một ngày nào đó người con còn lại duy nhất của chị cũng sẽ bị lấy đi mất. Đến đây tôi bùi ngùi vì số phận của một con người. Thiên Chúa không giáng phạt con người và chị cũng không đáng phạt. Chị thật buồn và thật khổ. Chị làm cho những nỗi buồn, những đau khổ tôi phải chịu ra cát bụi, chẳng có gì đáng kể so với những chuyện mà chị đã và đang trải qua. Tôi không phải chịu cảnh éo le như chị, tôi thương cảm cho chị cũng như số phận của bao nhiêu con người khác như chị nữa. Tôi lại một lần nữa khóc vì chị. Rồi ngay lúc này đây, chị lại nhìn tôi và hỏi:

- Bây giờ chị phải làm gì?

Nghe câu hỏi của chị, tôi ngã quỵ. Tôi không dám đặt mình vào hoàn cảnh của chị nữa, tôi còn biết làm gì trong tình cảnh này. Khuyên chị điều gì khi nếu chính tôi là chị thì chắc tôi đã ngã rồi. Tôi khâm phục chị nhiều lắm. Lúc này ngoài Thiên Chúa ra, tôi không dám khuyên chị điều gì khác nữa, bởi chính Ngài đã một lần an ủi chị thì cũng chính Ngài sẽ lại an ủi chị nhiều hơn thế nữa, và tôi tin là như thế. Tôi chỉ nói chuyện thêm cho chị về một vài điều khác nữa, chẳng dám mong chị sẽ không buồn nữa, nhưng tôi mong chị sẽ tìm ra một điều gì đó. Tâm sự với chị hồi lâu, tôi trở lại với công việc của tôi. Tôi không quên cầu nguyện thêm cho chị vào mỗi ngày sống của tôi. Và cũng không thể nào quên đi việc suy nghĩ về cuộc đời đầy cay đắng của những con người.

Ms: 17-135
Giải Viết Văn Đường Trường 2017, Bản tin 13