Cô bé và bọ hung (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1335 | Cật nhập lần cuối: 5/30/2016 10:10:10 AM | RSS

Cô bé và bọ hung (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Con bọ hung đang lom ngom bò dưới đất. Chợt mấy bước chân của thiếu nhi giáo lý tan học chạy qua thình thịch, làm rền nền đất nơi nó đang bò. Bọ hung lật đật xòe hết đôi cánh của nó, bay lên, lượn qua lượn lại vài vòng thì đâm đầu vào cây cau gần cổng nhà thờ, rơi bịch xuống đất, chổng hết chân lên trời. Mặc cho nó có cố gắng vùng vẫy đôi cánh thế nào đi nữa cũng không thể trở mình được. Bé Dung ngồi tiu nghỉu trên ghế đá dõi theo nó nãy giờ. Cô bé động lòng thương con bọ vừa đen lại vừa bẩn, liền lấy một nhành cây hất nhẹ cho nó lật lại. Con bọ chỉ chờ dịp đó, liền tung cánh bay lên. Đôi mắt cô bé mải miết nhìn theo một chấm đen đen trên nền trời xanh biếc.

***

Một gã vừa chạy xe máy đến cổng nhà thờ, tiến đến gần cô bé, miệng cười nói:

- Con là bé Dung phải không? Ba con nhờ chú đến chở con về nhà.

Cô bé mở đôi mắt tròn xoe, ngước nhìn một người đàn ông dáng người cao gầy trước mặt, rồi đáp lại từng tiếng cũng tròn trịa như đôi mắt của cô:

- Đấy… Ba lại bận công việc nữa đấy! Có rảnh được lúc nào chơi với con không.

Cô bé thở dài một tiếng ra dáng điệu giống người lớn đang sầu não lắm, rồi nói với gã:
- Hôm nay sao chú Tài không lái xe hơi đến đón con ạ?

Mày gã hơi nhíu lại, đang ậm ự thì cô bé lại nói:

- Chắc là tối qua lại đi liên hoan cuối tuần, rồi say sưa cho đến giờ luôn rồi. Hm… cánh đàn ông bây giờ…

Cô bé bỏ lửng câu nói vì thường ngày cô vẫn hay nghe mẹ nói đến đó là hết. Cô mang balô vào, bước tới ngồi lên xe. Gã chỉ chờ có dịp đó, rồi phóng xe vọt lẹ. Dãy nhà hai bên vùn vụt bị bỏ lại phía sau. Cô bé thích thú được ngồi trên xe máy, được tự do ngắm nhìn cảnh vật hai bên, và đón những luồng gió mát lồng lộng thổi vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn. Xe băng qua chiếc cầu sắt lam lổ màu gạch cũ, bên dưới là dòng sông êm đềm chảy nhẹ. Những quả đồi, những khu rừng cứ từ từ bị bỏ lại phía sau, làm cô bé cảm thấy tiếc nuối nên thỉnh thoảng ngoảnh cổ lại xem cho kỹ. Xe ôm cua chạy vào một con đường đất, rồi quẹo vào những lối nhỏ hơn nữa, tới một căn nhà gạch. Gã nhẹ nhàng bảo cô bé xuống xe. Cô bé vừa ngoảnh đi, gã nhếch mép một cái rồi dắt cái xe máy giấu ở một gốc cây gần đó. Chợt nghe tiếng cô bé la toáng lên:

- Có ai ở đây không?

Gã rợn sau gáy, lật đật chạy tới, định lấy tay bịt miệng cô bé lại, chưa kịp thì cô bé nói với gã:

- Ba con đâu rồi hả chú?

Gã chợt nghĩ điều gì đó, rồi thở phào nhẹ nhõm:

- À… lát nữa ba má con sẽ tới sau. Con vào trong nhà chờ đi.

Cô bé nhảy lên vui mừng:

- Hay quá… Hôm nay ba má tổ chức pinic mà lại giấu con. Lại còn đến một nơi đầy bí hiểm nữa. Con được nghe các bạn kể nhiều về những cuộc dã ngoại như thế này rồi.

Nói xong, cô bé chạy ào vào ngôi nhà gạch, dưới chân tường đã phủ đầy rêu xanh, bốc lên một mùi ẩm thấp. Gã cũng bước vào nhà sau khi ngó qua ngó lại nhiều lần. Căn nhà trống không, đầy bụi bặm, chỉ có chiếc giường rộng vừa đủ hai người nằm, có cả chiếc bàn cũ kỹ xiên quẹo đặt gần đó, cùng mấy cái ghế. Gã thấy cô bé cứ mải mê chầm chậm bước chân vào cái buồng tối bên trong, giống như đang tìm một mật thư được giấu kỹ. Chưa kịp khám phá ra điều gì thì bị ngay mùi hôi thối xông lên mũi, cô bé liền chạy ra ngoài.

- Ở đây nhiều rác quá chú ơi… bịch nhựa, vỏ hộp, có cả dây thừng nữa, vứt bừa bãi…

Gã lấy tay phủi cái ghế, rồi kéo cô bé ngồi xuống.

- Nhiều rác là phải rồi, vì người ta đến cắm trại, xả rác ở đây rồi ra về mà.

- Tại sao họ lại thiếu quan tâm đến người khác vậy?

Gã cười phẩy:

- Trên đời này có ai thực sự quan tâm nhau đâu. Họ chỉ tỏ ra chút quan tâm vì thương hại, rồi lại chửi bới, xua đuổi nó chỉ vì một sai lầm nhỏ.

Cô bé nhíu mày không chịu:

- Nhiều người vẫn còn yêu thương mà. Con đến trường hay nhà thờ, mọi người đều quan tâm đến con hết.

- Tiểu thư con nhà giàu đi đâu mà chẳng ai quan tâm… hãy nhìn một đứa khố rách áo ôm đó.

Cô bé lắc đầu, không chịu:

- Người nghèo vẫn có người yêu thương đấy thôi. Ba má con vẫn hay tặng quà giúp đỡ những người nghèo mà.

Gã nói bằng cái giọng mỉa mai:

- Bố thí cho mấy đồng tiền thừa đó hả?

Cô bé cảm thấy ấm ức lắm, cảm giác cũng giống như khi nghe những lời châm chọc của mấy đứa bạn. Cô bé vẫn đinh ninh:

- Nhưng dù sao đi nữa, ta vẫn phải yêu thương, quan tâm đến người khác.

- Hứ, làm việc bao đồng…

Gã thầm than trời vì cô bé này hỏi nhiều quá, lời của gã nói ra có chỗ nào chẳng ưng thì cô bé liền phản ứng lại. Nhưng dù sao cô bé nói nhiều vẫn tốt hơn là một cô sợ hãi, rồi lại la toáng lên, làm gã vất vả hơn. Gã rút chiếc điện thoại ra, bảo cô bé tạo vài kiểu trong căn nhà bí ẩn này trước khi ba má tới. Chụp liền mấy tấm xong, gã đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho ai đó. Nói chuyện một hồi, gã lại vào trong nhà vẫn còn thấy cô bé đang chăm chú nhìn qua ô cửa sổ, nơi có những đàn cò sải cánh rẽ quạt trên nền trời, có con chim đang ngậm một con sâu đang còn giãy giụa. Cô bé tinh nghịch muốn chạy ra ngoài chơi, thấy gã đi vào liền hối thúc:

- Sao ba má lâu đến vậy chú, hay là mình đi ra ngoài chơi trước đi chú!

Gã nhìn vào đôi mắt lung linh của cô bé:

- Một chút nữa thôi, chút nữa sẽ có một màn hứng thú lắm.

Nói đoạn, gã rút trong túi áo ra một bao thuốc, đốt một điếu rồi phì phà làn khói từ từ tan biến trước mặt. Gã đang tận hưởng cái cảm giác đê mê từ khói thuốc và cũng từ thứ gì đó đang trào lên trong lòng gã. Gã chăm chú nhìn cô bé từ trên xuống dưới, rồi hỏi:

- Con năm nay học lớp mấy rồi?

- Dạ, con học lớp xưng tội.

Cô bé mới đi học giáo lý từ nhà thờ ra nên cứ ngỡ là gã hỏi về lớp giáo lý. Gã nghe thế cũng chỉ đoán được lờ mờ khoảng chín hay mười tuổi gì đấy. Gã nhìn cô bé, cười thầm rồi nói:

- Chúa có tha tội không mà lại xưng tội?

- Có chứ chú! Dù phạm tội gì đi chăng nữa, đến xưng tội đều được Chúa tha thứ hết.

- Chỉ khéo bày chuyện… Chẳng lẽ phạm tội hãm hiếp, giết người xong, vô nhà thờ quỳ gối trước một ông cha xưng tội, rồi đọc ít kinh là Chúa tha hết hả?

Cô bé ngẩng mặt lên nói với gã:

- Chúa yêu thương người tội lỗi mà, sẽ tha thứ hết. - Nói đến đây, cô bé ngập ngừng, rồi dứt khoát - Chỉ cần người đó thật lòng sám hối ăn năn.

- Hứ… mấy cái bài giáo lý cũ rích.

Cô bé cau mày trước sự bất ưng của gã. Giống như đang nói chuyện với một người bạn, điều nào khiến cô không đồng ý thì cô lấy đủ thứ lý do, lời lẽ để trình bày biện hộ. Gã cũng thầm thán phục về những lời lẽ khôn khéo của cô bé, chắc cô đã được bố mẹ giáo dục cách kỹ lưỡng bằng những ngôn từ của lớp người giàu.

Hai người ngồi gần nhau, tựa hồ gã có thể nghe được hơi thở của cô bé. Ngồi nói chuyện với gã một hồi, cô bé lại than phiền sao ba má lại tới trễ đến thế. Cô ngồi nhìn mấy con ong cứ bay qua, bay lại hết bông này tới bông khác làm cô bé thấy mỏi mắt. Cô bé nhắm mắt thiu thỉu, rồi đầu gục lia lịa. Gã không nghe thấy tiếng cô bé nói nữa, chỉ nghe thấp thoảng khe khẽ gì đó về buồn ngủ, rồi bên vai gã có cảm giác nằng nặng. Gã nhìn qua thì thấy cô bé đã ngủ rồi.

Gã cảm thấy như có một lò lửa trong lòng, thúc giục gã làm theo kế hoạch đã định sẵn, theo một thói quen. Bàn tay của gã muốn mơn trớn, nhưng cánh tay nơi cô bé tựa đầu chẳng thể nhúc nhích được. Gã có cảm giác nếu mình chỉ động cánh tay một chút thôi, thì gã sẽ đánh thức giấc ngủ của cô bé, một thứ mà gã có cảm giác rất quý giá đối với mình lúc này. Vài sợi tóc mềm mại tự do uốn mình trong gió, rồi thướt tha lượn là trên mặt gã. Gã cảm nhận được một mùi hương của hoa đồng nội phảng phất trong làn tóc đang bay, phải chăng hương thơm cũng toát ra từ làn da trắng ngần của cô bé. Nhìn hai hàng mi khép trên đôi gò má cao, nhịp thở đều đều, gã có cảm giác loáng thoáng về một thời thơ ấu, thời tung tăng trên cánh đồng xanh mượt, với những đàn bò, những cánh diều chập chờn trên nền trời hoàng hôn đầy nắng nhẹ.

Đời của gã đã mất đi nhiều thứ rồi và gã cũng nhiều lần liều cả tính mạng để làm lắm chuyện, nhưng lần này, gã không muốn đánh mất thêm nữa. Thời gian tựa hồ trôi qua nhanh lắm, gã vẫn không rời chiêm ngưỡng giấc ngủ thiên thai của cô bé. Chợt, xung quanh gã trở nên tối sầm lại, gương mặt của cô bé bỗng sáng lên lạ thường. Không, dường như không chỉ có khuôn mặt của cô bé, gã còn nhận ra nhiều gương mặt khác nữa, trông quen lắm, nhưng toát lên những vẻ đầy ghê rợn. Người gã run lên, mồ hôi tuôn ra ướt cả áo khi gã nhận ra đó là những khuôn mặt, những ánh mắt đã từng thảm thiết, kêu gào, van xin, nguyền rủa gã. Gã nhắm mắt, giụi mắt thế nào thì những hình ảnh đó vẫn cứ xuất hiện trong đầu gã.

Gã nhận ra có một khuôn mặt không phải của các cô gái, nhưng là một người đàn ông, mặt mũi đầy vết thương và từng giọt máu vẫn đang rỉ ra từ những cây gai được kết thành vòng quấn trên đầu. Gã biết đó là ai, là người mà gã vẫn tìm cách né tránh, không dám nhìn vào. Gã sợ ánh mắt đó có thể nhìn thấu tam can gã, thấu những tội ác kinh tởm trong đời gã và gã sẽ sợ hãi chính mình. Từng giọt máu rỉ ra, chảy qua đôi mắt nhắm nghiền trong hơi thở dốc dát, khuôn mặt đó đang rướn lên, cố gắng thì thầm với gã:“Ta khát! Ta khát!”.

Sao mà đau đớn thế! Sao mà nhục nhã thế! Như thể tất cả đau đớn này đều do tội lỗi một mình gã gây nên. Đôi mắt gã thấy cay cay không phải do làn khói thuốc lúc nãy. Gã khóc cho tội lỗi của mình vì đã bao lần cố lờ đi khuôn mặt đó, bịt tai trước những lời thì thầm đó, để rồi tự biện minh cho hành động đen tối của mình bằng đủ mọi lý lẽ mà gã có thể nghĩ ra. Gã nói như người đang mếu, kêu gào lên chỉ sợ khuôn mặt đang nhắm nghiền đó không nghe thấy, chỉ sợ lúc khác gã sẽ không còn can đảm để nói được: “Lạy Ngài, khi về nước Ngài, xin nhớ đến tôi!”

Rồi gã nhận ra căn phòng mình đang ở sao trở nên đáng ghét quá. Chính căn phòng này đã gợi cho gã nhớ lại biết bao tội ác mà mình đã gây ra. Những âm thanh, hình ảnh đó cứ ám ảnh gã như bầy lũ ruồi nhặng cứ theo đuổi, bu bám lấy gã. Gã dồn nén mọi khó chịu, ức chế trong người rồi quát lên: “Cút đi, cút hết đi”.

Gã vừa la vừa vung cánh tay rắn chắc để xua đuổi, vô tình hất cô bé tỉnh dậy, ngã lăn xuống đất. Cô bé chẳng hiểu chuyện gì, bị một cú ngã đau liền vặn hỏi:

- Có chuyện gì vậy chú!

Cô bé ngơ ngác vì thấy gã tự dưng hai tay ôm mặt mà khóc, mà không, hai tay đang cào cấu trên khuôn mặt hốc hác, tạo thành những lằn đỏ rỉ máu. Cô bé hoảng hốt chạy đến bên gã, thì bị gã nắm chặt lấy tay, kéo lôi ra ngoài:

- Về đi, về nhà ngay!

Tiếng nổ của xe máy gầm lên làm cho bầy chim đang đậu gần đó bay tá lả. Cô bé cảm thấy lo sợ nên cũng không dám hỏi lại gã điều gì, vội bước lên xe. Tựa khuôn mặt vào lưng gã, cô bé cảm nhận được luồng hơi nóng toát ra từ người gã, nghe được cả nhịp đập dồn dập của trái tim. Cô cảm thấy nơi bàn tay và bàn chân lạnh dần, rồi thấm ướt những giọt mưa. Chắc gã chẳng nhận ra đâu là giọt mưa té lên và đâu là giọt nước mắt trào ra, chảy loang qua những vết cấu xé trên khuôn mặt. Trời bắt đầu mù tối dần, gã chỉ còn nhìn thấy thấp thoáng một cây thập giá nhỏ cắm trên một ngọn tháp cao, nổi bật giữa những dãy nhà san sát. Gã cứ nhắm hướng đó mà chạy, chẳng còn biết mình đang đi đâu, chẳng quan tâm đến một đám đông nhốn nháo vẫn còn tụ tập ở nhà thờ, có cả chú công an ở đó nữa.

***

“Chiều thứ sáu vừa qua, tại phiên tòa xét xử, luật sư khởi kiện đã tố cáo hắn biết bao tội danh: bắt cóc trẻ em, tống tiền, hãm hiếp, giết người. Nhưng có điều lạ thường là hắn đã không chối bỏ, không bào chữa cho mình, mà hắn còn khai thêm những vụ khác đã phạm. Tòa tuyên án tử hình, biệt giam trong khi đợi thi hành án. Điều bất ngờ hơn nữa là nghe tòa phán xong, hắn quỳ gối làm dấu thánh giá trên người. Chắc hắn nghĩ là mình đang được phúc tử đạo!”.

Cô bé xếp ngay ngắn tờ báo pháp luật vào trong ba lô, rồi nhanh chân theo ba đến nhà thờ. Đôi mắt cô bé vẫn mải miết nhìn lên nền trời xanh biếc.

Mã số: 16-102
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 9