Gã điên chỉ nói Quo Vadis* (Giải Viết văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1272 | Cật nhập lần cuối: 8/18/2016 9:51:21 AM | RSS

Gã điên chỉ nói Quo Vadis* (Giải Viết văn Đường Trường 2016)Lùi, lùi, lùi nữa…

Hắn vừa cười vừa lấy tay chỉ lên trời, đấm đấm vào khoảng không. Trên mặt hắn mũi dãi lòng thòng. Đám trẻ con xúm xít reo hò inh ỏi: “Thằng dở, thằng dở, thằng dở!”. Hắn lùi mãi rồi trụt xuống cái ao nồng nặc mùi nước thải gần đó.

Hắn không vội lên bờ mà cúi xuống ngậm một ngụm nước, tay vỗ mạnh xuống làn ao đầy váng màu nâu đục đang loang rộng ra rồi lại cười, ho sặc sụa. Từ đàng xa, mấy con chó ngúng nguẩy đuôi, xô lại sủa rất hăng.

Lúc sắp ngã xuống ao, hắn mặc hai mươi ba cái quần với tám cái áo. Nhìn người hắn căng phồng trông như được bơm hết cỡ vậy. Với cây đòn tre đã khô, gồng gánh nào túi bóng, cốt ngô, giẻ lau đi khắp.

Cũng thời gian ấy, Mọi người trong ngôi làng ấy đang xì xào về chuyện cô gái nọ ngày càng xanh xao, gầy rộc đi. Ai cũng thấy lạ.

Điều lạ nữa. Cái bụng cô gái ngày càng to dần ra, khuôn mặt cô bé trở nên lờn lợt dần.

Thỉnh thoảng, cô khóc ré lên như một người điên ngỡ mình là con lợn bị chọc tiết. Cô bé giãy giụa, lấy tay đập đập vào bụng.

Hắn lử đử bước đi và vẫn cười huyên náo cả một góc làng, thỉnh thoảng rú lên mấy tiếng: Quo Vadis, Quo Vadis, Quo Vadis…

Tiếng chuông nhà thờ vẳng lên báo hiệu mười hai giờ trưa. Hắn lại tìm đến phía đó. Tiếng cười khản cả giọng của hắn dường như chẳng còn ai nghe rõ nữa. Hắn đã đứng dưới chân tháp chuông và không còn cười nữa. Hắn ngước nhìn lên cây thánh giá rồi khẽ gạt hai giọt nước trên má.

Ở góc phía ngoài gian cung thánh, cô gái ấy cũng đang cào cào bờ tường. Bàn tay lấm luốc xước sát rỏ cả máu.

Quo Vadis, Quo Vadis, Qua Vadis. Hắn lặp đi lặp lại từ đó. Đám đông nhìn trong ngơ ngác. Họ xích lại gần hơn nhìn hai con người mất trí này.

Bất chợt cô gái đập đầu vào tường, khuỵu xuống và xỉu đi. Hắn lao đến trước tiên đỡ cô gái dậy. Mọi người nhao nhao xúm lại đưa cô gái đi viện. Họ tính sau khi chữa lành vết thương ở tay cô và thay bộ quần áo cho hắn, sẽ đưa cả hai vào bệnh viện tâm thần.

Trong phòng cấp cứu, nạn nhân có gì đó không bình thường khi liên tục nổi lên một hòn di động trên bụng. Các bác sĩ tiến hành chụp cắt lớp não và siêu âm vùng bụng của cô gái. Họ không thể xác định nổi những hình ảnh lạ lùng. Kinh nghiệm mấy chục năm của vị bác sỹ già nhất vẫn khiến ông dụi mắt liên tục vì bệnh nhân này.

Lọn tóc mềm của cô gái vắt lên ngực. Cô đang nhắm mắt nhưng vẫn có hai dòng nước nhỏ chảy về phía tai. Ở bên ngoài, hắn vẫn lếch thếch dọc hành lang ngóng vào. Mọi người ở đó không còn nói một câu nào.

Căn phòng bỗng trở nên sáng hơn.

Cô đang mơ màng tới hình phạt dưới nơi luyện ngục khi vẫn đang quỳ gối khóc than cho số phận lúc còn sống. Một bóng người từ đàng xa chìa một bàn tay ngửa lên trời gọi tên cô bé. Trên nền tuyết trắng mênh mông có hai hàng vết trũng của đầu gối lê đi.

- Queeeeng...

Vị bác sĩ già lùi lại một bước, tay ông quờ quạng xung quanh, môi mấp máy điều gì đó. Chiếc hộp đựng dao kéo mổ vừa ụp xuống vì hành động của ông.

Giữa hai khe đùi của cô gái đang có một mẩu thịt sần sùi toài ra ngoài cùng với máu. Mẩu thịt ngo ngoe như cố rướn ra rồi lại dừng lại, nó hươ hươ rồi gục xuống tấm khăn trải giường, nó ngoặt ngoẹo một lát rồi bập cái đầu dẹt dẹt lên phía bụng của cô. Cứ thế phần trong của nó cứ tuôn ra như được ai đó kéo dần dần vậy.

- Lạy trời! Một con đỉa khổng lồ.

Ai đó hét toáng lên. Cái mẩu thịt đầy gai trên lưng kia vẫn nhoi nhoi như con sâu đo gang vậy. Thân nó phủ khắp trên bụng và ngực cô gái tội nghiệp. Xung quanh, các y tá và bác sĩ há hốc mồm, họ đang giữ áo nhau để quan sát bỗng tất cả ngã xô vào nhau khi có hai người ngất xỉu đi.

Mọi người trong phòng tớn tác chạy quanh. Vị bác sĩ già nhấc con đỉa đặt lên bàn cân trẻ sơ sinh, mũi kim chỉ gần tới vạch hai kilogam. Cánh cửa phòng bật tung, một y tá chạy ra ngoài thông báo thông tin cho những người hiếu kỳ đang thấp thỏm chờ bên ngoài.

Hắn vẫn cười rũ rượi. Vừa biết được tin ấy, hắn khụy chân xuống, nằm úp xuống đất lăn tròn mấy vòng rồi ngửa mặt lên trời, hét lớn: Đây mới chính là sự thật, Quo Vadis, Quo Vadis, Quo Vadis. Hắn nhảy vào ôm lấy cô gái, cả hai cùng khóc.

* tên 1 tiểu thuyết của Henryk Sienkiewicz

Mã số: 16-137
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 12