Không bao giờ muộn để tha thứ (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1280 | Cật nhập lần cuối: 6/26/2016 3:39:22 PM | RSS

Không bao giờ muộn để tha thứ (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)Đang yên giấc trong căn phòng ấm cúng, Hải bổng choàng tỉnh vì điện thoại có tin nhắn.

“Ba ơi, con nhớ Ba, con có thể gặp Ba được không?”

Câu hỏi của bé An đã làm thức dậy nơi anh bao nỗi niềm vốn đã cố chôn vùi nhưng thật ra luôn canh cánh bên lòng.

Một năm rồi, kể từ ngày vợ chồng anh chia tay, căn nhà phải bán đi để Lan trả nợ. Lan dẫn hai con về bên ngoại, Hải vào sống trong chung cư gần công ty. Từ đó anh không còn liên lạc gì với họ nữa.

Thời gian như một giấc mơ, cho tới lúc này anh cũng không thể tin mình lại rơi vào hoàn cảnh như hiện nay. Cách đây 20 năm, khi mới bước chân vào đất Sài Gòn lập nghiệp, với đôi bàn tay trắng, anh đã phải vất vả rất nhiều. Những lúc một mình bươn chãi với cuộc sống, nhớ mẹ, nhớ anh chị em, Hải tự hứa với lòng mình là khi đã có sự nghiệp anh sẽ không sống cảnh cô đơn một lần nào nữa, vậy mà…

Từ một thanh niên nhà quê chỉ với bằng trung học phổ thông, nhưng với một quyết tâm phải vươn lên, Hải đã tự học trong khi vất vả mưu sinh. Anh đã gầy dựng sự nghiệp, có nhà cửa và trở thành phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu Thành Đạt. Rồi Hải gặp Lan, một cô gái xinh đẹp, hiền thục và đang làm kế toán cho công ty của bạn anh.

Đám cưới của hai người là một lời chúc phúc. Cặp đôi hoàn hảo trai trài gái sắc được sự ngưỡng mộ của bao bạn bè và đồng nghiệp. Lan chỉ sống một mình với mẹ, cô đồng ý theo đạo. Sau khi kết hôn, anh đưa mẹ và các anh chị em của mình vào thành phố. Các em của anh tiếp tục học đại học và ra trường. Các anh chị có công việc ổn định và cuộc sống hơn hẳn đời sống nơi miền quê ngày nào. Đối với bà con dòng họ, anh còn giúp nhiều người tìm công ăn việc làm và họ biết ơn anh lắm. Trong mắt mọi người, Hải là một anh hùng, là thần tượng, một người mẫu mực, tài năng. Lời anh nói ra thường được mọi người nghe theo. Gia đình của anh là niềm mơ ước cho nhiều người.

Xuất thân là gia đình đạo gốc nhưng đã lâu lắm rồi, sau khi lên thành phố làm việc, Hải đã không còn nhớ đến Chúa. Vì là người Công giáo nên đám cưới của anh cũng được tổ chức ở Nhà Thờ, con anh cũng rửa tội nhưng rồi sau đó thì hầu như anh rất ít đi lễ. Anh bận lo tạo sự nghiệp. Nhất là từ khi lên chức, để tiếp tục thăng tiến, Hải phải cố gắng hơn nữa, làm gì có thời gian dành cho Chúa. Anh cũng không còn nhiều thời gian dành cho gia đình, vợ con. Lan vì đạo theo nên cũng chẳng mặn mà gì chuyện kinh lễ. Dù bao lần mẹ anh phàn nàn về đời sống đạo của gia đình, Hải chẳng mấy quan tâm…

Cho đến một ngày, cuộc sống gia đình anh bổng rẽ sang một lối khác. Đó là khi Lan quen với Tiến. Y đã có gia đình và là tay ăn chơi sành điệu. Mọi người và bạn bè lên tiếng nhưng Hải không tin. Làm sao có chuyện đó được. Lan trước giờ là một người vợ hiền thục. Với lại Lan tìm đâu ra một người chồng gương mẫu, giỏi dang như anh…

Mãi đến ngày kia, anh tận mắt chứng kiến Lan cùng người tình đi vào khách sạn. Khi trở về, Lan đã thú nhận tất cả. Hải còn biết thêm, cô đã vay nợ rất nhiều trong thời gian qua để lo cho Tiến, gia đình của anh ta cũng như cung phụng cho đám bạn bè của họ trong những cuộc ăn chơi.

Trong cơn tức giận, Hải quyết định ly hôn. Lan cũng đồng ý vì cô đang say sưa với tình yêu mới. Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó, khi phát hiện Lan đã hết giá trị lợi dụng, Tiến đã bỏ Lan để trở về với mái ấm gia đình mình. Thì ra anh ta chỉ là một tay xã hội đen, thấy Lan hiền lành, đơn sơ nên lừa cô để lấy tiền. Lan hụt hẫng vì bị phản bội, cái giá phải trả cho kẻ dại khờ. Cô vật vã, khóc lóc trước sự thật phủ phàng. Chỉ tội hai đứa bé Nguyên và An còn nhỏ dại đã thiếu vắng tình cha giờ lại phải chịu đựng nỗi đau của mẹ.

Phần Hải từ khi chia tay vợ con, đã rơi vào chán nãn, thất vọng, hận đời, hận người và giận luôn cả Chúa. Anh xấu hổ với gia đình, bạn bè, người thân, cho dù mọi người không ai coi thường anh, họ vẫn cầu nguyện cho anh, vẫn kính trọng anh nhưng anh không còn mặt mũi nào nhìn họ được nữa.

Khi không còn sống với nhau Hải mới phát hiện mình còn yêu Lan. Hải nhận ra trong sự phản bội của Lan, anh cũng có một phần trách nhiệm. Anh chỉ biết làm việc, đưa tiền về nhà cho vợ con. Với bản tính gia trưởng, anh quyết định hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà, Lan không được có ý kiến và chỉ biết làm theo. Chỉ có Lan là quan tâm và lo lắng cho chồng con thật đầy đủ còn cô thích gì, cần gì anh hầu như không biết. Ngược lại, khi đi với Tiến, Lan được quan tâm, chăm sóc, coi trọng, cưng chiều, được hưởng thụ qua những buổi tiệc, cuộc chơi….

Đang phân vân, không biết trả lời con thế nào thì bỗng chuông điện thoại reo và tiếng một cô gái:

- A lô, chị Lan có phải là người nhà của anh không? Chị bị tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện Chợ Rẫy.

Hải nhìn số gọi đến. Đúng là điện thoại của Lan. Chỉ kịp khoác chiếc áo và lấy mũ an toàn, Hải phóng xe đến bệnh viện.

Gặp cô gái báo tin cho anh trước cửa phòng cấp cứu. Cô ta nói tình trạng Lan rất nguy kịch nên đã làm thủ tục cho Lan vào cấp cứu rồi. Cô ta chỉ là người đi đường nhưng thật là tốt bụng, Anh nhận hồ sơ và hết lời cảm ơn cô.

Hải gọi điện cho Bé An, bảo con báo cho bà ngoại và anh ngồi chờ.

Nửa tiếng sau, bà Hoa mẹ vợ anh và hai con tới. Vừa thấy anh, An và Nguyên đã khóc nức nở.

Ôm hai con vào lòng, anh xúc động không nói nên lời. Hải mong gặp lại các con nhưng không phải là trong hoàn cảnh này.

Thời gian thật nặng nề, ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Cửa phòng cấp cứu xịch mở, bác sĩ bước ra. Hải đứng bật dậy.

- Bệnh nhân sao rồi bác sĩ ?

- Tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, đầu bị va đập mạnh nên bị chấn thương não, chúng tôi đã cấp cứu nhưng tim cô ấy lại có vấn đề nên rất khó tỉnh lại.

Bé An nước mắt ràn rụa vừa khóc vừa nói: “Lạy Chúa, xin cứu má con. Lạy Mẹ Maria, xin cho Má con được tỉnh lại…”. Nguyên thấy chị khóc cũng khóc theo.

Quay qua Hải, An nói: “Ba ơi, Ba cũng cầu xin Chúa đi Ba. Soeur dạy Giáo lý của con nói hễ hai ba người họp lại cầu xin điều gì thì Chúa cũng ban cho”.

- Cầu nguyện hả… Ờ, con cầu nguyện đi…

Đầu óc rối tung, Hải đổ nhào xuống ghế và bất động.

Khóc một hồi lâu, hai đứa nhỏ mệt thiếp ngủ bên Bà ngoại.

Bà Hoa nãy giờ cũng nước mắt tràn trề. Bà thương cho đứa con gái hiền lành nhưng gặp nhiều đau thương. Với một giọng trầm buồn bà kể với Hải: Từ khi bị Tiến bỏ rơi, Lan bị sốc nặng, lại mất việc ở công ty nên phải xin làm công nhân ở một công ty khác. Cô vất vả lo cho hai con đi học. An học lớp 5 và Nguyên lớp 1. Bà thì già rồi nên chỉ ở nhà đi chợ nấu ăn. Nửa năm trở lại đây, Lan vì làm việc quá sức nên rất hay mệt. Nhưng cô phải cố gắng vì gánh nặng của gia đình chỉ trông vào một mình cô. Rất may, Lan có quen một người bạn Công giáo đã nâng đỡ Lan rất nhiều. Cô ấy rủ Lan đi Nhà thờ, Lan đã cho hai con đi học giáo lý. Lan đã tìm được sự an ủi và sức mạnh nơi Chúa để tiếp tục cuộc sống. Bà rất mừng vì con gái mình trở nên mạnh mẽ hơn…

Như một người thất thần Hải đứng dậy bước đi. Anh nói với mẹ là đi ra ngoài một lát. Thật ra anh cũng không biết đi đâu, nhưng nhìn thấy Lan nằm bất động trên giường bệnh anh vô cùng sợ hãi và lo lắng. Hải chỉ muốn cho mình được bình tỉnh trở lại. Với những bước chân nặng nề vô định anh không biết mình đã đi bao lâu. Cho đến khi nhìn lên thấy một Nhà thờ, thoáng chút do dự, sau đó anh bước vào bên trong.

Lặng quỳ ở hàng ghế cuối cùng, Hải thưa với Chúa: “Lạy Chúa, giờ con phải làm sao đây? Bây giờ con mới đến với Chúa, Chúa có tha thứ cho con không? Con biết mình sai rồi vì đã từ bỏ Chúa. Nhưng xin Chúa hãy xót thương cứu Lan qua cơn nguy biến này…”

Không gian thật trầm lắng. Chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng chim sẻ ríu rít trên trần Nhà thờ. Ở đây, Hải cảm thấy thật dễ chịu và lòng mình nhẹ hơn đôi chút.

Trên Thập giá, ánh mắt Chúa Giêsu đang nhìn anh, và Hải nghe như có tiếng nói trong tâm hồn.: “Cha đã tha cho con rồi. Con cũng hãy tha thứ cho Lan và cho chính mình đi. Có như thế thì con mới được bình an”.

Ngước nhìn lên cung thánh với hàng chữ: Hãy đến với lòng thương xót Chúa, Hải thầm thỉ: “Vâng, lạy Chúa, xin Chúa hãy ban sức mạnh cho con. Con xin phó thác mọi sự trong tay Ngài”.

Đứng lên, Hải quyết định trở lại bệnh viện thưa với mẹ vợ để anh được chăm sóc Lan và lo cho hai con.

Mã số: 16-118
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 10