Lạc lối và trở về (Giải Viết Văn Đường Trường 2017)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1196 | Cật nhập lần cuối: 5/29/2017 11:21:52 AM | RSS

Lạc lối và trở về (Giải Viết Văn Đường Trường 2017)Đôi chân trần lang thang vào một miền lạnh lẽo, chợt mất phương hướng, trái tim sợ hãi cần một điểm tựa, không ai khác, cứ thế Người kề bên... Lạc vẫn có thể về, trừ khi hư mất...

Con bé tỉnh dậy trong một căn buồng trắng xóa và nồng nặc mùi thuốc, cả người nó đau ê ẩm, mắt nhòe đi, đôi tai ù ù nhưng vẫn nghe rất rõ tiếng mẹ nó: “Con sao rồi?”. Con bé không nói gì, quay mặt sát vào tường. Hình như, nó đang khóc. Cả người run run, nấc nghẹn. Mẹ nó buồn bã: “Mẹ để thức ăn trên bàn đấy, nhớ ăn nha. Mẹ về đây”. Cánh cửa khép lại, giờ chỉ còn mỗi nó với căn phòng vốn dĩ nó chưa bao giờ muốn đặt chân tới.

Nước mắt cứ đọng lại nơi khóe mắt, rồi tuôn ra ướt đầm cả gối. Trước mắt con bé là một buổi tối đầy giông thật thê lương, buồn bã. Nó đứng ngoài cánh cửa phòng ba nẹ nó, và vô tình nghe thấy tiếng lầm rầm mỗi lúc một to của ba mẹ: “Tôi nói mãi sao bà không nghe, bỏ cái công việc ấy đi, lương tháng gì mà bèo bọt quá!”. Mẹ nó chỉ buồn buồn: “Giờ nhà mình túng quá, không làm tạm bợ lấy gì nuôi nổi con bé đi học hả ông? Nó mới lớp chín, không lẽ ông định cho nó nghỉ học mà lâm vào cái cảnh như mình hay sao”. “Nhà mình nghèo, nó phải chịu chứ biết sao giờ? Không kì kèo gì nữa, mai bà nghỉ đi, đi mà tìm công việc khác, không thì cứ ở nhà mà làm việc nhà”. “Tôi không nghỉ đâu, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, tôi phải nuôi con tôi đi học”. “Bà cãi tôi à”. Cái tủ quần áo ngã ầm một phát.

Con bé nín thinh, chạy một mạch về phòng đóng sầm cửa lại: “Hóa ra, bấy lâu nay ba không thương con, đã vậy con cũng không cần nữa”. Rồi nó úp mặt vào gối, khóc nức nở.

Ngày hôm sau, trong bữa cơm chiều, bữa cơm mà gia đình nó có thể đoàn tụ sau cả một ngày vất vả. Hôm nay nó không vui, chỉ muốn cáu tiết, muốn đập phá mà trút bỏ cơn buồn bực. Nó chỉ mười lăm tuổi, vì thế nó chưa đủ chín chắn để tìm ra cách giải quyết thỏa đáng nhất những khúc mắc trong lòng. Nó soi đôi đũa vào chén cơm, đầu óc nghĩ ngợi linh tinh, con mắt dán vào dĩa rau – thức ăn duy nhất của nhà nó hôm nay. Ba nó gắp rau vào chén cho nó. Chẳng biết nghĩ gì, nó đứng dậy, đặt chén cơm xuống: “Con chán cuộc sống nghèo khổ thế này rồi”. Rồi nó vụt chạy một mạch ra cửa, đi đâu mất. Mẹ nó bất lực đuổi theo con gái mà không được. Cả ba và mẹ thẫn thờ nhìn nhau, chựt khóc.

Theo quán tính, con bé chạy đi tìm bạn của nó, một con bạn khá là giàu có và nổi tiếng ăn chơi: “Mày chỉ cho tao cách kiếm tiền với, tao chán cảnh nghèo rồi”. Con bạn vỗ về dẫn nó đến một quán bar: “Mày muốn kiếm tiền ư? Đây, chỗ này, mày chỉ việc tập uống rượu để vui đùa cùng mấy anh đằng kia là có tiền”. Quán bar ồn ào và đèn điện thì mờ mờ chớp nhá, một bầy người đang đứng nhảy những vũ điệu không ra hồn, cảnh này trước giờ nó chỉ toàn thấy trên ti vi, ấy thế, nơi này sẽ là chỗ cho nó kiếm tiền... Con bé ái ngại với công việc này “dẫu bản thân mình nghèo, nhưng vẫn không thể làm công việc bán rẻ đạo đức thế được”, “hay thôi nhỉ!”, nó chần chứ hồi lâu trước cửa, rồi thoáng nghĩ về một thời thơ ấu, được ba mẹ bảo bọc, dẫu nghèo nhưng gia đình luôn ấm áp. Nhưng rồi mọi thứ nhanh chóng vụt tan, cái đêm ấy in hằn vào tư tưởng non nớt của nó, mọi thứ chỉ là giả dối, nó nhận xét như vậy... rồi ngây ra một chút, con bé tặc lưỡi lủi thủi bước vào cùng bạn nó, ngồi đờ xuống trên một chiếc ghế xoay cao, nó nhìn vô định vào cái tủ đầy ắp rượu...

“Mày nghĩ gì đấy?” Con bạn tay cầm ly rượu đưa cho nó, vừa hỏi. Con bé im lặng, cầm ly rượu uống cạn. Rượu đắng chát, khó uống, nhưng làm sao đắng bằng tâm hồn nó lúc này. Rồi nó gạt mọi sự, hòa vào đám thanh niên lêu lỏng mà dự phần vào một cuộc chơi thâu đêm. Nó nhảy nhót trong cơn say – say rượu, say thuốc... Cũng vui đấy nhỉ, sướng hơn là ở nhà nó ấy chứ! Tan cuộc vui, bạn nó dắt nó đến nhà một người quen, đúng hơn là một bậc đàn chị. Căn nhà dơ bẩn, nồng nặc mùi rượu và thuốc lá. “Lại đây cô bé, từ nay em sẽ sống ở đây cùng chị”. Nó lại im lặng và nghĩ ngợi: “Vẫn tốt hơn là ngủ bụi”. Và nó mặc nhiên sống trong căn nhà đó.

Cứ như vậy, nó ăn chơi đàng điếm trong suốt một tuần lễ, bắt đầu nhận lời tán tỉnh chơi bời với những gã thanh niên lêu lỏng. Nó thấy nó thật hạnh phúc, có lẽ, đó là một cuộc chạy trốn thành công, những gã đó sẵn sàng chi tiền cho nó tiêu xài đến trác táng, với nó, cuộc sống như thế mới là thiên đường, với nó, căn nhà kia đúng là thả họa, nó nên bỏ đi sớm hơn mới phải, và nó dường như quên đi, ở một căn nhà nhỏ, thiếu thốn, siêu vẹo, có hai con người, hai tấm lòng, đầy yêu thương, trắc ẩn đang chờ đợi nó. Cuộc chơi kéo dài một tuần, chỉ một tuần cho đến ngày hôm ấy, mọi thứ thật tồi tệ. Nó uống say khướt. Bỗng thấy khó chịu trong người, nó chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cho đến lúc trở ra, nó chợt không hiểu khi bà chị tóm lấy cổ áo: “Mày láo nhỉ?”. “Chị nói gì em không hiểu”. Bà chị kia giở điện thoại nó ra cho nó đọc, hóa ra là một người thanh niên nhắn tin làm quen với nó... “ Đó là bồ tao, mày hiểu chưa?”. Rồi cả đám xúm vào đánh đấm con bé, nó một thân một mình không thể kháng cự, chỉ biết khóc sau mỗi đòn giáng xuống. Khi cả đám người bỏ đi, nước mắt con bé rơi ước đẫm, hòa cùng máu thấm vào khóe miệng, mặn chát, nó xấu hổ và nhớ ba mẹ. “Con xin lỗi”... Con bé nằm trên đất, mê man bất tỉnh... Và bây giờ, nó thấy nó tỉnh lại trong căn phòng bệnh viện này đây.

***

Hai ngày trôi qua, con bé đã thấy khá hơn, nên bước xuống giường đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Trời hôm nay xanh trong đến lạ, nắng vẫn vàng ươm, theo đúng kiểu mà nó vẫn yêu, nhưng sao lòng nó vẫn nặng trĩu...

Con bé dừng chân lại trước một ghế đá, ngồi xuống, thẫn thờ nhìn xa xăm, bỗng giật mình: “tôi làm quen với bạn được chứ”. Nó quay đầu lại, một con nhóc cũng tầm trạc tuổi nó, nhưng trông nhỏ con hơn nó, cô bạn ấy ngồi xe lăn, có vẻ chân đang bị thương thì phải. Con bé bướng bỉnh lại quay đi chỗ khác, lại đăm chiêu những chuyện xa xăm, mắt nó lại vương buồn.

Cô bạn không quen biết kia vẫn kiên nhẫn: “Tôi là Thiên Ân, bạn tên gì?”. “Gia Hân”. Con bé lạnh lùng đáp rồi đứng dậy đi tuốt, Thiên Ân mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Chiều hôm đó, người ta mang đến cho con bé một con gấu bông rất to, kèm một tấm bưu thiếp: “Có chuyện gì xảy ra với bạn thế, cho mình biết đi”. “Đồ dở hơi”, con bé lầm bầm rồi lại khóc. Hóa ra Thiên Ân vô tình khơi dậy nỗi buồn bã, tủi hổ trong lòng nó. Nó khóc rồi thiếp đi lúc nào không hay, đến lúc tỉnh dậy thì tờ mờ sáng. Cái khao khát được ngắm bình minh trỗi dậy, nó khoát tấm áo mỏng, và mặc cho trời lạnh giá, nó bước ra ngoài, lại dạo và ngồi trên chiếc ghế đá đó.

Thiên Ân đến bên từ bao giờ. “Khó nói lắm hả, mình toàn thấy bạn ủ dột, bạn không thể chia sẻ sao?”. Con bé vẫn ngồi im không nói, chờ đợi bình minh mà nó hằng mơ ước, Thiên Ân đành thôi và ngồi cạnh con bé...

Bình minh đẹp lắm, mặt trời một màu đỏ rực dần nhô lên sau những tán cây trong bệnh viện. Con bé khẽ nở nụ cười nhẹ. Thiên Ân đã nhìn thấy điều đó, con bé vô cùng lãng mạn, không giống với cái vỏ ngoài lạnh lùng và cứng rắn thường ngày. Ân quyết định bằng mọi cách phải làm con bé vui.

Mặt trời lên cao rồi, con bé không ngồi nữa, nó lại đi dạo qua khu bếp. Người ta đang sửa chữa gì đấy thì phải. Bỗng từ trên cao, người thợ sơ ý làm tuột sợi dây ròng rọc buộc cái xô lớn chứa xi măng đúng cái lúc con bé đang đi tới chỗ ấy. Phát hiện cái xô đang rơi, con bé chỉ kịp há hốc mồm chưa biết xử lí ra sao thì nó cảm giác mình bị đẩy văng ra khỏi chỗ nguy hiểm ấy. Là Thiên Ân. Con bé quay lại và thấy bạn mình bất tỉnh, nó sợ hãi. “Ân không sao chứ?”. Các nhân viên y tế đưa Ân vào phòng khám, cũng may, cô bạn không sao.

Con bé đẩy cửa phòng bạn bước vào: “Bạn có đau không? Mình... cảm ơn bạn”. “Bạn chịu nói rồi ư?”, Ân khẽ mỉm cười, kế hoạch đã thành công một nửa.

“Bạn vẫn không thể cho mình biết bạn đang gặp vấn đề gì ư?”. Ân lại hỏi. “Chuyện này hơi khó nói”, con bé cúi đầu buồn bã.

Sực nhớ ra điều gì, Ân khẽ reo lên: “Cho bạn cái này hay lắm nè”. Thì ra là tràng chuỗi Mân Côi. Con bé gãi đầu: “Thật ra mình cũng là người Công giáo”. Nói đoạn, nó thấy ngờ ngợ những gì vừa nói, người Công Giáo ư, đã bao lâu nó không đến nhà thờ, đã bao lâu nó không cầu nguyện cùng người Cha toàn năng trên trời, khóe mắt nó lại cay cay.

“Những lúc buồn mình sẽ lần tràng hạt này mà cầu nguyện cùng Đức Mẹ, người luôn nghe tiếng mình kêu cầu mà cầu bầu cùng Chúa cho mình...”. Con bé đứng lặng nghe bạn giảng giải giáo lý đã ngủ quên từ lúc nào trong tâm thức nó....

“Hôm nào chúng mình cùng đến nhà thờ xem lễ đi”, Ân đề nghị. Con bé lại không nói gì, môi mím chặt, tay cầm tràng hạt chạy một mạch về phòng.

Tay vẫn cầm tràng hạt, con bé lại đăm chiêu, “Lạy cha là Đấng Toàn năng, con phải làm gì đây.... Lạy Mẹ Maria, liệu Đức Chúa có chấp nhận sự trở về của con...” con bé nằm lẩm bẩm. Ân gõ cửa phòng: “Bạn có thể đến tìm cha xứ, người sẽ giảng cho bạn hiểu”.

Con bé ngây người ra một lúc, đi tìm cha xứ ư? Giờ nó chẳng khác nào một tội đồ cả, một tội đồ chối bỏ Chúa... Song, nó vẫn cầm tràng chuỗi mà lần hạt, nó cố cầu nguyện cùng Đức mẹ để tìm sự cảm thông nơi Người như bạn nó đã nói.

Tối hôm ấy, nó lặng lẽ đến phòng bạn, ngắm nhìn bạn ngủ ngon lành, nó khẽ mỉm cười kéo chăn đắp cho bạn, trên tay Thiên Ân vẫn còn đeo tràng chuỗi, “chắc bạn ấy vừa thưa chuyện cùng Đức Mẹ... đành thế thôi, lạy Mẹ Maria xin ở bên con, đồng hành cùng con, che chở cho con vượt lên mọi sự mà sẵn sàng quay về trong tình Chúa và Mẹ...”.

Sáng hôm sau, con bé một mình đến nhà xứ. Ngôi thánh đường vẫn nằm đó, trên con đường quen thuộc từ nhà tới trường, nhưng sao hôm nay nó thấy lạ lẫm quá, có lẽ vì lâu lắm rồi nó mới trở về nơi này.

Nó tìm gặp cha mà con tim đầy lo sợ. “Thưa cha, con muốn xưng tội”. Nó xưng tất cả nhưng tội trạng, những suy nghĩ xấu xa bấy lâu vẫn hiện hữu trong tâm trí nó. “Cha tha tội cho con, nhân danh Cha và Con và Thánh Thần”. “A men”, nó đáp. Tâm hồn nó trở nên nhẹ nhõm hơn. Rồi con bé đến quỳ bên cung thánh mà cầu nguyện cùng Đức Mẹ: “Xin Mẹ cầu cùng chúa cho con có đủ dũng khí mà làm chuyện ấy... Nó đã quỳ rất lâu, rất lâu bên cung thánh. Vị linh mục khẽ đặt tay lên vai nó, “con yên tâm, Chúa Trời sẽ nghe thấy tiếng con, Ngài sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi khi con thực lòng quay trở lại”.

Con bé òa lên khóc nức nở, “con xin lỗi vì bấy lâu nay ham mê trần thế mà con quên Chúa”...

Rồi nó đứng dậy, đến bệnh viện, tìm Thiên Ân “mình cảm ơn bạn, quả thật là Mẹ và Chúa đã nghe thấy tiếng mình, Người đã tiếp cho mình sức mạnh, giờ chào bạn, mình đi, mình sẽ trở lại thăm bạn sớm.”. Ân mỉm cười “vậy là con thành công rồi Mẹ ơi, xin Đức Mẹ tiếp tục ở bên, đồng hành và gìn giữ bạn ấy”.

“Mình đi nhé, tạm biệt bạn”. Con bé chào Ân và trở về nhà.

Trên đường đi, nó cảm thấy hồi hộp “con sẽ đối diện với ba mẹ thế nào đây, con sẽ nói gì đây, xin Đức Mẹ soi sáng, hướng dẫn con với!”.

Về đến nhà, con bé trông thấy ba đang cặm cụi đứng trên chiếc thang cao lau dọn bàn thờ, mẹ loay hoay dưới bếp chuẩn bị cơm mang đến bệnh viện cho nó thì phải, đôi mắt ba mẹ đỏ hoe đầy trông ngóng, mong mỏi.

Nó thấy ba mẹ như vậy, thì chợt hiểu những gì ba mẹ làm, ba không ích kỉ với nó, nhưng trước hoàn cảnh như vậy, nó phải càng vươn lên mà thực hiện hoài bão của mình, nó càng phải chứng minh cho ba nó thấy, cái nghèo không thể đánh gục nó. Nhưng, nó đã không làm như thế, nó đã ích kỉ với ba mẹ, với chính bản thân nó, và nó đã từng lầm lạc. Con bé bước vào nhà lặng lẽ quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa: “Ba, mẹ... con... xin lỗi ba mẹ, là con bất hiếu đã khiến ba mẹ bận lòng, ba... đánh con đi!”.

Ba nó không cầm nổi nước mắt cúi xuống ôm chầm lấy nó, “con về là tốt rồi, tất cả là do ba không tốt, là ba không lo nổi cho con một cuộc sống tốt hơn, BA XIN LỖI CON”. Lần đầu tiên ba nó nói xin lỗi, mẹ nó nghẹn lời ôm lấy nó thật chặt. Tất cả là do nó, là do nó thiếu suy nghĩ, là do nó vô cảm, không hiểu thấu sự cơ cực, vất vả mà ba mẹ nó phải chịu đựng.

Con bé lí nhí: “Từ nay con sẽ không dại dột như vậy nữa”...

“Lỗi lầm đôi khi xuất phát từ sự nông nổi và đường đột

Lỗi lầm có khi bắt nguồn từ trong nóng nảy, giận dữ

Nhưng...

Chúng ta, những kẻ có chung thân phận: thân xác hèn mọn, tội lỗi,

Ta phải cảm thông cho nhau, bỏ qua cho nhau,

Vì Thiên Chúa sẽ “xét đoán những kẻ hay xét đoán”

Ngài sẽ “tha thứ cho những người hay tha thứ”.

Quy luật cuộc sống này không bắt nguồn từ sự đố kị, ganh ghét, xét đoán, vụ lợi, nhưng quy luật sẽ dựa trên cái trên ứng nhân xử thế, để rồi, tốt sẽ được báo tốt, xấu sẽ phải đền.

Con bé đã trở về, thì không có bất cư lí do gì để Thiên Chúa chối bỏ vì con chiên bệnh mới cần thầy thuốc hơn những con khỏe mạnh, bình thường”.

Chiều hôm đó, trong căn nhà bé teo, không có lấy một vật dụng nào giá trị, có ba con người, ngồi vào bàn, cùng cầu nguyện với nhau, rồi dùng bữa, một bữa ăn đạm bạc, nhưng đầy tình yêu thương... Đứa con đã lạc lối và nay đã trở về...

Đường đời nhiều ngã rẽ không tránh khỏi bị lạc,

Biết lạc mà quay lại là cách khôn ngoan để tìm ra con đường mới.

Trở về, trở về, trở về, chưa bao giờ là dễ,

Cạm bẫy cuộc đời giăng trắng lối nhuộm đầy màu hồng của hạnh phúc,

Cho đến một ngày nhận ra cạm bẫy, một đôi chân nhỏ đành lê gót trở về,

Ham mê trần thế nay từ bỏ,

Quyết tu tâm làm con Chúa trọn đời,

Vì Chúa chẳng bao giờ có thể bỏ rơi con”

Dòng máu nóng chảy đều trong nhịp thở... một trái tim bé nhỏ được sưởi ấm, một đôi chân quyết quay về dù biết không hề dễ, vì hai tiếng yêu thương...

Ms: 17-124
Giải Viết Văn Đường Trường 2017, Bản tin 12