Tết thương xót (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 995 | Cật nhập lần cuối: 5/3/2016 8:52:23 AM | RSS

- Này! Thím Ba nghe gì chưa?? Hôm nay thằng Ri Đen về đấy!

- Ghê thế hả bà? Thôi, tối nay chắc cả làng xác định đóng cửa ngủ sớm rồi!

- Ờ! Rõ khổ! Về chi hổng biết…

Thế là mấy ngày nay, cả làng cứ rần rần lên vì cái tin Ri Đen về, đi đến đâu cũng nghe người ta rỉ tai nhau tin này. Từ đầu làng đến cuối xóm, từ đằng đông thôn cho đến đằng tây xã, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, không biết khi nào tới lượt nhà mình sẽ bị trộm. Chẳng phải vô cớ mà người dân nơi đây hoang mang về cái tin ấy. Ri Đen vốn là tên trộm siêu đẳng, khét tiếng với việc đánh đấm, gây sự, trộm cướp. Chính vì thế mà việc ra tù vào tội đối với hắn quá ư bình thường. Thời gian hắn bị giam trong trại cũng chính là khoảng thời gian bà con được sống trong yên bình, thanh thản. Nhưng ngặt nỗi, tết này hắn ta lại mãn hạn tù, thế là mọi người lại trở về trạng thái lo lắng, không an tâm mà ăn tết một cách trọn vẹn, đặc biệt là những nhà khá giả…

--*--

Bước xuống từ chiếc xe đò cũ kĩ, với vẻ mặt bất cần, hắn vác ba lô lên vai rồi đủng đỉnh bước đi như thách thức mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Hắn ta thầm nghĩ cứ nhìn đi, tao sẽ cuỗm sạch cho mà xem, rồi nhếch mép cười nham hiểm. Hắn bước vội về phía ngôi nhà tồi tàn của mình, để lại đằng sau bao nỗi hoang mang, lo sợ từ người già đến trẻ nhỏ. Đêm đó, cả làng im lặng như tờ, khác với mọi khi. Nhà nào nhà nấy cũng đều đóng cửa kín mít mặc dù tết tư gần kề. Nằm trên vạc chõng, hắn phá lên cười khi nghĩ đến việc ai cũng như rùa rụt đầu khi thấy hắn về. Hắn lấy lòng thích chí vì điều đó và quyết định sẽ tiến hành kế hoạch của mình vào hôm sau. Hắn tặc lưỡi:

- Tối nay tạm tha cho bọn bây. Anh đây không được khỏe…

--*--

Buổi sáng 27 rét mướt, hắn lững thững dạo quanh con đường làng. Thấy dáng người to con, xăm trổ đầy mình, cộng với cái đầu húi cua hằn nhiều vết sẹo của hắn, mọi người ai cũng đều cố gắng bước vội qua, tránh chạm mặt hắn ít nhất có thể. Dường như hắn cũng biết điều đó và lại nhếch mép cười lần nữa. Thế là chỉ có mình hắn cô độc với con đường, thất thểu như một tên lính bại trận. Rồi đột nhiên có một sức hút kì lạ khiến hắn phải dừng chân trước cổng nhà thờ nơi đã gần mười năm hắn chưa từng đặt chân đến. Hắn tựa mình vào cổng, ngẩn người nhìn cảnh vật xung quanh nhà thờ và thầm nghĩ nhà thờ nay đẹp hơn nhể, nghe nói cha về có khác, rồi xoay lưng vội bước đi.

- Ơ hay! Không vào phụ cha à? Hôm qua không phải đã thông báo các thanh niên sáng nay làm công tác nhà thờ rồi ư?

Bị giật mình bởi giọng trầm vang từ một người đàn ông trung niên, hắn quay người lại, chưa kịp nói gì hắn lại bị người đàn ông đó giục.

- Vào bê cái chậu này giúp cha, nhanh lên!

Hắn đứng ngớ người, sững như trời trồng, rồi lắp bắp:

- Con… con…

Không kịp để cho hắn dứt câu, vị cha xứ tiến về phía hắn, nắm tay kéo đi.

- Vào kia, bê cái chậu to to ấy cho cha! 27 tết rồi, không kịp đâu con!

Nói xong, cha chỉ tay về phía góc nhà xứ rồi quay lưng làm việc khác, để lại hắn một mình với bao suy nghĩ ngổn ngang. Hắn chau mày tự hỏi thế quái nào mà ông cha này lại giao việc, lại tiếp xúc với mình nhỉ? Không sợ mình trộm đồ à? Sau hồi suy nghĩ, đột nhiên, hắn cười rồi chép miệng nói thầm:

- À! Chắc mới về nhận xứ nên chưa biết tiếng của anh đấy mà! Rồi ông cũng sẽ sớm giống như bà con trong xóm đạo này thôi!

- Nhanh lên con trai!

- Biết rồi!

Với bản tính cục cằn của mình, hắn trả lời cộc lốc. Rồi lạnh lùng bước tới góc nhà xứ để bê cái chậu bự chảng ấy. Tuy khuôn mặt hắn vẫn hằm hằm không thay đổi, nhưng có lẽ trong lòng hắn một điều gì đó đang nhen nhóm khi hắn nghe hai tiếng con trai từ vị cha xứ lần đầu gặp mặt này. Hắn nặng nhọc bê cái chậu từng bước tới chỗ cha xứ đang đứng. Ấp úng hỏi:

- Con… con phải làm gì nữa?

- À, con phải làm cái này giúp cha.

Thế là cả buổi sáng hôm ấy, người ta thấy một tên trộm đàn anh, đàn chị dữ tợn như hắn lại ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ bảo của vị cha xứ mà dọn dẹp, trang hoàng lại cho nhà thờ. Ai ai cũng lấy làm lạ vì điều này. Nhiều người trong số họ lại thấy lo lắng giùm cho cha xứ, thầm nghĩ chắc tại cha chưa biết tiếng thằng Ri Đen này. Chốc chốc lại có vài người lên thì thầm điều gì đó với cha, thỉnh thoảng họ vừa nói vừa nhìn hắn với vẻ đầy ái ngại. Chỉ biết rằng sau đó vị cha xứ cười xuề xòa cho qua chuyện rồi lại tiếp tục giao việc cho hắn. Và cũng có lẽ hắn biết họ đang nói về điều gì, nhưng hắn cứ lảng đi và tiếp tục công việc của mình. Tối đó, cả xóm lại đóng cửa sớm như hôm trước. Theo kế hoạch, tối nay hắn sẽ trộm những nhà giàu có trước. Hắn vừa đưa võng vừa tặc lưỡi:

- Nhà mụ Ba nè, nhà thằng cha Năm nè!

Nói đoạn, hắn đứng phắt dậy chuẩn bị đồ nghề cho phi vụ này. Nhưng tự nhiên hắn sững người lại khi thấy tấm ảnh mà vị cha xứ đã tặng cho hắn để cảm ơn đã rơi ra từ túi áo, hắn cúi xuống nhặt tấm ảnh lên. Dưới ánh đèn leo loét, hắn cảm thấy tấm ảnh thật đẹp. Hình Đức Giêsu với hai luồng sáng gì đấy mà hắn không hề biết về ý nghĩa của chúng. Chỉ có một điều hắn biết rất rõ là khi nhìn vào tấm ảnh này, một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong người hắn, tim hắn thấy đau đớn và nhất là hắn không muốn trộm nữa. Đã từ lâu hắn không còn tin vào Chúa, không còn tin vào Giáo Hội, nhưng sao bây giờ hắn lại như thế này, lại chần chừ, lại băn khoăn về những điều trước đây đã làm. Hắn tự vấn lại bản thân mình và quyết định hoãn việc trộm tối nay bằng cách tự an ủi rằng hắn vẫn chưa thật sự khỏe sau chuyến đi dài trên chiếc xe đò cũ kĩ ấy. Sau một hồi, hắn lại nằm phịch xuống võng, lấy tay đẩy vài cái rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, hắn lại một mình lững thững trên con đường làng, khi đi ngang nhà thờ vô tình hắn bắt gặp vị cha xứ đang đứng nhìn mình với vẻ mặt thánh thiện. Hắn vội cúi sầm xuống và giả vờ như không thấy rồi rảo bước thật nhanh.

- Con trai! Vào đây cha nhờ xí! Nhanh lên, vào đây với cha!

Hắn rụt rè ngoảnh đầu lại, cố gắng lễ phép:

- Cha, cần con giúp gì ạ?

- Ờ! Vô đây giúp cha treo mấy cái lộc lời Chúa để mùng một bà con trong xóm lên rút lộc đầu năm.

- Dạ, vâng… - Hắn ậm ừ rồi chậm rãi bước vào nhà thờ.

Ngay khi bước vào, đập vô mắt hắn chính là bức ảnh Đức Giêsu với hai luồng sáng phát ra từ nơi trái tim. Lạ thay, bức ảnh này càng đẹp hơn khi được phóng to và treo giữa nhà thờ, hắn thầm nghĩ. Hắn đứng đó nhìn ngắm một hồi lâu và cố gắng hiểu ý nghĩa của bức ảnh này. Thấy hắn đứng sững người, vị cha xứ tiến lại hỏi:

- Con trai! Con thấy bức ảnh này thế nào?

- Đẹp!

- Con có biết ý nghĩa của bức ảnh thánh này là gì không?

- Dạ không. Nhưng sao cha lại tặng cho con bức ảnh y như vậy?

- Bức ảnh này chính là lòng thương xót của Chúa. Ngài đã đổ máu và nước vì con người tội lỗi của chúng ta, vì thương chúng ta con ạ! Con hãy vì Ngài mà làm lại từ đầu được không con? Đừng trộm cắp cũng đừng phạm tội nữa con à! Chắc Ngài sẽ buồn bã và đau lòng lắm khi thấy con cứ như vậy.

- Sao… sao cha biết? Có phải vì thế mà…

- Cha muốn con quay về với Chúa, quay về với Hội Thánh, với bà con giáo dân trong họ. Con hãy nghe cha lần này.

- Cha làm như thế này có phải vì thương hại con hay không? Thế thì con không cần!

Hắn quay phắt người đi, cố giấu đi giọt nước mắt vốn dĩ không bao giờ được phép rơi của một tên đàn anh đàn chị.

- Không phải thương hại mà cha đang thực thi lòng thương xót Chúa. Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái của Ngài, càng không bao giờ bỏ rơi những đứa con tội lỗi. Năm nay là năm thánh lòng thương xót, con hãy quyết tâm mà trở về cùng Chúa đi con!

- Nhưng con tội lỗi như thế này, làm sao có thể được Chúa tha thứ, được mọi người bỏ qua?- Hắn rưng rưng nước mắt.

- Được, được hết con à! Với lòng thương xót vô bờ bến của Ngài thì con muốn quay về lúc nào cũng được!

Hắn nhìn lên bức ảnh thánh, nơi dung nhan Đức Giêsu thanh thoát, hiền từ. Không gian tĩnh lặng, bao phủ cả nhà thờ, hắn đứng đó và khóc. Hắn khóc một hồi lâu như muốn rửa đi tội lỗi bấy lâu nay, như muốn tạ lỗi cùng Chúa. Lúc sau, hắn thì thầm điều gì đó với vị cha xứ và người đáp lại bằng nụ cười mãn nguyện. Thế là buổi sáng hôm ấy, người ta thấy hắn và cha xứ ngồi ở tòa giải tội thật lâu. Bây giờ, trông hắn hệt như một con chiên ngoan đạo, mặc dù vẻ ngoài của hắn thì ngược lại. Để rồi, lễ tối giao thừa bà con xóm đạo lại một phen bất ngờ khi thấy hắn quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trong nhà thờ và đi lên rước mình thánh Chúa. Ai nấy đều há hốc, sửng sốt khi Ri Đen một thời khét tiếng nay lại đường đường chính chính ngồi trước mặt giáo dân trong họ một cách đàng hoàng như vậy. Hắn đã thay đổi thật rồi, họ thầm nghĩ và mừng thay cho hắn. Những ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho hắn nay cũng không còn nhiều, thay vào đó là sự cảm thông và giúp đỡ.

--*--

Tết thương xót (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

Sáng mùng 1 đầu năm, ai cũng hăm hở mừng tuổi Chúa và bốc lộc Thánh. Từ già đến trẻ, ai ai cũng chuẩn bị tinh thần đón nhận lời Ngài và nụ cười luôn thường trực trên môi. Nhìn mọi người vui vẻ, hắn cảm thấy những khuôn mặt này sao mà thân thương đến thế. Ấy vậy mà trước giờ hắn không nhận ra điều này. Và rồi hắn cũng mạnh dạn đi lên hái lộc, hắn nhắm mắt cầu xin Ngài ban cho lời Thánh hướng dẫn cuộc đời mình. Với tay lên cao, hắn bắt một lộc Thánh rồi quay về chỗ ngồi.

"Phúc thay ai thương xót người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương" (Mt 5, 7).

Hắn khẽ mỉm cười khi nhìn vào Lộc Thánh này, và thầm cảm ơn Chúa đã soi sáng cho cuộc đời hắn. Hắn tự hứa với bản thân sẽ cố gắng sống đúng theo lời Ngài đã chỉ dạy. Suy ngẫm một hồi lâu, hắn ngước lên và nhìn thấy vị cha xứ cùng Đức Giê-su trong bức ảnh đang nở nụ cười hiền từ với mình.

Mã số: 16-081
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 7