Đường Thánh giá - Nữ tu Mai Thành
Cách đây 60 năm, bài thơ này đã chào đời bởi một thanh nữ mới bước vào đời tu, nay là thành viên của Ban Mục vụ Đối thoại liên tôn TGP, BBT xin giới thiệu với quý đạo hữu nhân thứ Sáu Tuần Thánh, ngày suy tôn Đấng trải nghiệm khổ đau để cứu độ nhân loại chúng ta.
*
Trời Do Thái, chiều buông rơi ảo não,
Khóc chia ly, cây cỏ vận màu tang,
Sóng nhạc sầu lớp lớp chuyển không gian,
Than Thiên Chúa trên con đường ly tử.
*
Ôi bộ hành, ôi bao người lữ thứ,
Hững hờ chi, đây hận của Tình Yêu,
Sướng vui chi, đây tủi nhục trăm chiều,
Trên bể Ái, thuyền lòng đang nứt vỡ.
*
Chân bước đi mà buồn reo trăm thớ,
Mảnh tim se, bao uất ức nghẹn ngùng.
Đây Chúa Trời, trần trụi một tấm thân,
Tiếng roi dội, huyết hồng ái tuôn rã!
*
Đường đau khổ, mênh mông và xa quá,
Khắp vai tê, sức gỗ nặng hơn chì,
Ôi Tình Yêu là bản nhạc lâm ly,
Yêu vô tận, nhạc sầu càng vô tận.
*
Nhưng yêu là chẳng bao giờ ôm hận,
Yêu vô biên dung thứ cũng vô bờ.
Mặc phũ phàng, bội bạc với thờ ơ,
Tình nguyên vẹn là tình không lấy lại.
*
Yêu cao cả là yêu không lo ngại,
Không so đo Tình trả vắn hay dài.
Sợ làm chi roi nhọn với tràng gai,
Máu càng chảy tô dòng tình thêm thắm.
*
Chúa ra đi trên con đường ly tử,
Để chứng minh một chiều kích nguy nga,
Một Tình Yêu vĩ đại, hải hà,
Là Sức Sống miên trường và BẤT TỬ.
Nữ tu Mai Thành
Paris, Thứ Sáu Tuần Thánh 1952