Kẻ dữ trong người thân

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 712 | Cật nhập lần cuối: 2/3/2016 8:53:28 AM | RSS

Lặng im – nhắm mắt – cúi đầu

Lần theo bước Chúa, học câu “phục tùng”

*

Sắp vào Tam nhật bi hùng

Phúc Âm trình thuật: tiệc mừng Vượt Qua.

Có Thầy và nhóm mười hai,

Cỗ bàn đã sẵn – lòng Thầy không vui!

Buồn rầu, Thầy nói ngậm ngùi

“có người trong nhóm sẽ đi nộp Thầy!”

Môn sinh nhớn nhác, lao nhao …

“thưa Thầy! kẻ ấy phải là con không?”

Nhìn quanh đệ tử một vòng …

Ngôi Lời âu yếm, bao dong trả lời:

“kẻ cùng chấm đĩa với tôi,

ấy là kẻ sẽ nộp tôi cho người!

đành rằng, tôi phải ra đi …

nhưng mà, khốn đốn cho ai nộp Thầy!”

Giu-đa giả lả - hỏi chầy:

“thưa Thầy! kẻ ấy phải là con không?”

“đúng như con nói, hỡi con!

Việc con đã định – còn không tiến hành!”

*

Lặng im – nhắm mắt – cúi đầu

Lần theo bước Chúa, học câu “phục tùng”

*

Con suy

Thủa xưa, trong cảnh địa đàng,

Ông bà nguyên tổ - chàng nàng dấu yêu,

Chúa Trời dạo mát mỗi chiều,

Ghé thăm đôi bạn – ban nhiều phúc ân …

Con người chỉ mỗi việc cần:

Trung thành với Chúa – chăm chuyên phụng thờ.

Hỡi ôi! Sự dữ phỉnh phờ

Ông bà nghe thích – đánh rơi mất “Lời”!

Hỡi ôi! Thiên Chúa Ba Ngôi,

Từ đây học biết: thói người đảo điên.

*

Sinh ra nó – không cần hỏi nó!

Cứu độ nó – cần nó góp tay!

Tự do – Ngài đã trao tay,

Nên hay, nên dở: trong tay con người!

Hỡi ôi! Chủ Tể đất trời!

Sinh ra thụ tạo – soán ngôi Chúa Trời!

Hỡi ôi! Tình Chúa vô bờ!

Khổ là khổ vậy! thương người cứ thương.

Công trình Tái Tạo thành chương,

Chương trình cứu độ - con đường “vượt qua”

Ngôi Lời vâng lệnh Chúa Cha,

Vượt Qua cái chết – đi vào vinh quang.

Mở đường: đất nối thiên đàng,

Giao hòa người – Chúa, giao hòa chúng sinh.

*

Con suy

Bữa ăn là bữa thân tình

Trăm người một ý – một tình trăm tâm.

ấy là tiệc Agapê

muôn lòng một hướng – quy về Chúa Cha.

Hôm nay, trong nhóm mười hai,

Một người không mặc xiêm y Nước Trời!

Dẫu rằng, cũng đã được mời

Lại đi tự chọn – làm tôi hai lòng!

“có thì có, chẳng thì không!

Ương ương dở dở - luống công một đời!”

Chúa buồn, thương kẻ “đang rơi”

Đem lời cảnh tỉnh – nhưng người “cứ rơi!”

*

Chuyện xưa, nguyên tổ phản Trời

Nhận vào án tử, cuộc đời trầm luân.

Cũng do trót dại, lỡ lầm!

Chúa Trời xót dạ - âm thầm cứu tha.

Chuyện nay, bán Chúa liền tay!

Dẫu Lời đã nhắc – không lay, không hồi!

Chúa buồn quá! Chúa con ôi!

Buồn này hơn hẳn buồn thời khai nguyên!

Hai ngàn năm trước đã ghê!

Thời này “không bán” – mà thề “thủ tiêu”!

*

Lặng im – nhắm mắt – cúi đầu

Lần theo bước Chúa, học câu “phục tùng”


Hòa Duyên