Lương tâm hỏi
Lương tâm hỏi:
Trí khôn ơi! Ngươi thật tài tình
Thông kim - bác cổ, kỹ thuật văn minh
Xe đẹp - máy nhiều - súng ghê - đạn ác
Thực dụng là lý lẽ
Khoa học là cứu tinh
Phủ nhận thần linh
Tự xưng Thượng Đế!
Đường mòn ngươi đi - lại ngỡ đang phát kiến
Vực thẳm ngươi lao - cứ tưởng mình đang bay
Tự bản chất - ngươi là cỗ máy
Người tạo ra ngươi - để ngươi giết người
Đáng trách ngươi, hay đáng trách người?
Ôi thụ tạo tốt lành - trở thành sát thủ!
Trí khôn ơi! Đã đến giờ tự vấn
Ngươi là họa hay là phúc cho nhân trần?
Ai cũng mưu cầu sự công bằng - no ấm,
Nhưng văn minh để chiếm đoạt càng bạo tàn!
Phù phiếm thay ngẫu tượng! Kẻ ngu đần!
Lương tâm hỏi:
Trái tim ơi! Ngươi nhỏ bé, nhỏ bé
Tình yêu trong ngươi lại vô lượng vô bờ
Ngươi là thế, bản chất ngươi là thế
Vậy mà, anh em ngươi thiếu chỗ nương nhờ.
Đâu đâu, ngươi cũng tự tạc tượng, xây bục thờ
Chúa - Phật … ngươi định nghĩa bằng kinh tế!
Hỏi trái tim, lòng nhân ái ngươi đâu hở?
Ích kỷ - dửng dưng - tự mãn - mù tối, ngươi dựng tường thành
Đóng kín cổng, nhe nanh hù nhân loại
Đau khổ - rên xiết - bơ vơ - đói khát, anh em ngươi quằn quại
Giang đôi tay, tuyệt vọng, nhìn trời xanh.
Phúc của ngươi là được anh em phục vụ,
Họa của ngươi là phải yêu tất cả nhân sanh?
Phi lý thay, thứ tình yêu thiếu xả kỷ
Huynh đệ ngươi đâu, trái tim ơi?
Lương tâm hỏi:
Thân xác ơi, ngươi đang làm gì đấy?
Ngày sáu khắc - đêm năm canh ngươi miệt mài…
Bước giữa đời - mà chẳng thấy một ai
Đi giấu mặt - về cắm cúi - chẳng mong ai phiền quấy
Như tên trộm, ngươi biến Công ra Tư
Mạnh được yếu thua - khôn nhờ dại thiệt
Ngươi càng giàu - càng lắm mảnh đời oan nghiệt
Da càng phì - càng nhiều kẻ vô gia cư!
Hỡi “con nợ truyền kiếp” Đồ vô ơn!
Nợ ơn Trời, nợ ơn Đất, nợ ơn Người
Nợ sữa thơm, nợ mồ hôi đắng, nợ đời.
Bao tâm huyết, đúc ngươi nên xinh đẹp
Thành “con người” - nay ngươi chỉ nhận phần “con”
Kẻ ngu đần! nếu tối nay bị lấy đi “sự sống”
Lúc ấy, ngươi mang vác được gì không?
Chỉ còn: cát bụi xum vầy
Người người qua lại - hoài công!!!
Hòa Duyên