Ngỡ Ngàng - Nữ tu. Mai Thành
Ngỡ ngàng lặng ngắm Hài Nhi,
Mong manh hơi thở, đôi mi dịu hiền
Phải đây Chúa Tể vô biên,
Hôm nay nằm đó, giữa miền đất trơ?
Không gian vô lượng vô bờ,
Một tay sáng thế, nguyên sơ thuở nào.
Hôm nay lặng lẽ Ngài vào
Nằm trong lịch sử, đẩy rào thời gian.
Chào đời một tối đông sang
Làm con trái đất, mỏng dòn, phù du.
Đấng mà tên gọi Thiên thu,
Vô chung, vô thủy, vượt bờ tử sinh.
Đấng từng ném rải bình minh,
Ngân hà, nhật nguyệt lung linh ngợp trời.
Ngài không xuống tự cao vời,
Mà từ bụi đất, giữa đời bạc đen:
Lâu đài tráng lệ cài then,
Nhà bên quán trọ về đêm chật rồi!
Chúa trời đến tận Nhà Ngài,
Thôn xa im vắng, canh dài tịch liêu.
Ô hay vạn vật mỹ miều,
Giờ đây lặng tiếng, tiêu điều hoang sơ?
Kề bên là cặp bò lừa,
Mẹ cha ngơ ngác, gió lùa tận xương.
Co trong tấm vải thấm sương,
Chúa Trời cảm nghiệm thịt xương kiếp người.
Phải chăng đây chính Ngôi Lời,
Oe oe tiếng khóe dưới trời quạnh hiu?
Làm sao cắt nghĩa Tình yêu
Từ cao thăm thẳm, phiêu lưu cõi bùn?
Vì yêu nên phải chung phần,
Để thương, để cảm, để gần người yêu,
Để nên giống hệt mọi chiều,
Cùng nhau gian khổ, cùng liều bước đi.
Đêm nay giây phút diệu kỳ,
Đất trời giao kết, đồng qui nhiệm mầu.
Đêm nay dứt vạn cô sầu,
Đêm nay ký bản “Địa cầu tái sinh”
Không ai sống nữa, một mình.
Chúa cùng song bước hành trình thủy chung.
Người và Thiên Chúa bất phân,
Giao duyên vĩnh cửu, trường xuân song tồn.
Ngài ôm lấy phận mỏng dòn,
Cho tôi diệu phúc làm con Chúa Trời!
Tình yêu kỳ diệu tuyệt vời!
Noel tâm niệm trước máng cỏ.
Nt. Mai Thành