Chiều bên quán trọ
Con nhìn con trên quán trọ cuộc đời
Quán thưa khách mỗi người đi một ngã
Chiều xám nặng ôi đường về thập giá
Bầy ngựa hồng đã rũ bả chân bon
Con ngồi đây bên quán vắng chiều hôm
Trời mờ tối bên bìa rừng tội lỗi
Con thấy sợ thấy bồi hồi bối rối
Quay ngựa về hay rong ruổi trường chinh
Rừng âm u quán trọ con một mình
Con thắc mắc nhưng không lời đáp trả
Chúa như chết, chết thật trên thập giá
Chiều âm thầm trĩu nặng một niềm thương
Nếu tiếp tục lên đường về thượng trí
Đường thì dài mà lắm quảng hồ nghi
Lắm mưa mùa sa mù nẻo tương lai
Vó ngựa này có cuồng say mãi mãi
Nhưng bỏ Thầy đời con biết theo ai
Con hỏi nhỏ lòng nghe hiu quạnh quá
Đường siêu bạo ôi đường về thập giá
Chúa chẳng nhìn chẳng nói chỉ lặng thinh
Trong cô đơn con tự hỏi lòng mình
Tình chỉ đẹp khi âm thầm đau khổ
Dang tay mãi trên gác lầu chuông gỗ
Như thập giá nhện giăng phủ mặt mày
Quán trọ buồn con mỏi mệt chiều nay
Ngựa lững thững chán chường từng bước nhở
Thấy trước mặt một đường đời lộng gió
Con u hoài nghi ngại quá Chúa ơi.
Lm. Nguyễn Tầm Thường
(Trích trong “Có một vườn thơ Đạo” - tập 3, tr. 293)