Con đã khóc - Phêrô Đỗ Khắc Minh Khoa
Con đã khóc khi nhìn vào khóe mắt
Mắt nhân từ thăm thẳm nghĩa yêu thương
Như ngọn nến không bao giờ vụt tắt
Chúa nhìn con giữa tới tấp đời thường
Con đã khóc khi nhìn vào vầng trán
Trán nhăn nheo ẩn hiện nỗi suy tư
Thứ tha hết bao hận thù ngạo mạn
Đoái thương con, ban ân phúc đầy dư
Con đã khóc khi nhìn vào mái tóc
Tóc sương đêm chất chứa những bao dung
Đã bạc trắng vì ghen tuông, giết chóc
Ấp ủ con qua những buổi lạnh lùng
Con đã khóc nhìn đôi tay rám nắng
Của tình Cha hiền hậu rất nhân thay
Luôn che chở thế gian bao năm tháng
Rộng vòng tay ôm ấp con đêm ngày.
Con đã khóc, nhìn đôi tay của Chúa
Tai lắng nghe trách móc của thế nhân
Bao than oán, bao cầu xin, chọn lựa
Chẳng mấy ai nhớ cảm tạ hồng ân.
Con đã khóc nhìn tim Ngài rướm máu
Chẳng bao giờ diễn tả hết tình thương
Tim dâng hiến, hy sinh, chịu đâm thấu
Mạch trào tuôn ơn cứu độ muôn lòng.
Tiếng thơ - tiếng lòng
Con đến với thi ca âu cũng là một cái duyên bất ngờ. Từ những ngày tập tành viết thơ cho những tờ báo tường hay đặc san, nơi nhà trường cũng như nơi xứ đạo, vẻ đẹp của thi ca đã thu hút con. Cho đến khi được hân hạnh đọc những bài thơ của các thi sĩ Công giáo, đặc biệt là linh mục thi sĩ Xuân Ly Băng, con biết mình đã mang nặng duyên nợ với nàng thơ. Kể từ đó, làm thơ đối với con trở thành một thói quen và cũng là một niềm hạnh phúc. Vì với con, đó là cách để bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ thật của mình, bởi tiếng thơ cũng là tiếng lòng. Đó là tiếng lòng rung động trước Thiên Chúa, là tiếng lòng rung nhịp trước cuộc đời và là tiếng lòng rung cảm khi đối diện với mình.
Quả thực, thơ là một tiếng lòng rung động trước Thiên Chúa. Vì một lẽ giản đơn, Ngài chính là nguồn Chân-Thiện-Mỹ tuyệt đối mà thi ca muốn hướng tới. Ngài là Đấng đã khơi dậy nguồn thi hứng nơi con qua những đoạn Kinh Thánh tâm đắc, qua những tấm gương thánh nhân sáng ngời, qua những tâm tình của những ngày lễ Phụng vụ… Từ những điều giản dị đó, Ngài dẫn con vào những phút suy tư, chiêm niệm để rồi những tâm tư tình cảm đó bật lên thành những lời thơ. Được viết thơ về Ngài và cho Ngài, với con, là một niềm vui, là niềm hạnh phúc và còn là một ân huệ nữa. Vì quả thực, “những lời ca tụng của chúng con không thêm gì cho Cha nhưng đem lại cho chúng con sự sống đời đời.” |
Phêrô Đỗ Khắc Minh Khoa
(Trích trong "Có một vườn thơ Đạo" - tập 4, tr. 465-466)