Khuyến khích thật thà & Câu truyện của Ka’b bin Maalik (2)
(tiếp theo)
Trong một ngày đang đi trên chợ của Madinah bổng có một thương buôn người Nabaty từ Al-Shaam đến đưa cho tôi bức thư của Quốc Vương Ghassaan. Trong thư ghi rằng: Quả thật, trẫm đã nhận được tin là Người Bạn của ông (ám chỉ Rasul e) đã bỏ mặt ông và Allah đã không cho ông một chổ để nương tựa quả là điều rất nhục nhã, nay ông đã không còn chổ đứng nữa thì hãy đến với trẫm đi, trẫm sẽ ban cho ông vinh hoa phú quí. Đọc xong bức thư tôi tự nhủ với lòng đây quả là sự thử thách khác từ Allah, thế là tôi vội thẩy bức thư dơ bẩn kia vào lò mà đốt.
Đúng đây quả là sự thử thách khác đến với Ka’b bin Maalik, nếu Allah đã không ban cho lòng ông vững trải là ông đã đi sa vào lời cám dỗ mật ngọt kia rồi trong lúc đó ông là một người rất cường tráng ở độ tuổi ba mươi ba.
Ông Ka’b bin Maalik kể tiếp: Đến ngày thứ bốn mươi Rasul e phái người đến báo tin cho tôi rằng: Quả thật Rasul e hạ lệnh cấm anh gần gủi vợ.
- Lấy làm ngạc nhiên tôi hỏi: Tôi sẽ phải thôi vợ mình hay phải làm sao ?
- Người báo tin đáp: Không phải làm thế, Người chỉ cấm anh gần gủi với vợ mà thôi. Rồi ông ta cũng tìm đến hai người bạn cùng số phận của tôi mà báo lời lẽ tương tự.
- Tôi nói với vợ mình rằng: Bây giờ tốt nhất em hãy về nhà cha mẹ sống tạm đi, chờ đợi Allah phân xử xong thì tính tiếp.
Vào sáng ngày thứ năm mươi kể từ khi có lệnh cấm mọi người nói chuyện với tôi, sau khi hành lễ Salah Al-Fajr tại nhà tôi ngồi lại tưởng niệm Allah mà cảm thấy lòng mình bị chật hẹp và trái đất này không còn nơi để tôi dung thân. Trong lúc thật bi quan đó, bổng có tiếng gọi thật lớn phát ra từ ngọn núi Sale’: Này hỡi Ka’b bin Maalik, ông có tin mừng rồi đó, thế là tôi vội vàng cúi mọp đầu quỳ lạy tạ ơn Allah và tự hiểu được rằng Allah đã ban cho tôi lối thoát. Đúng thế, chính Nabi e đứng ra loan báo tin tức Allah đã chấp nhận sự sám hối của ba người chúng tôi sau hành lễ Salah Al-Fajr. Rasul e vừa dứt lời thì mọi người liền kéo nhau đến loan báo tin cho tôi và hai người bạn cùng số phận với tôi, có người đi bộ, có người chạy và có người thì cưỡi ngựa tranh nhau chạy đến báo tin. Người đầu tiên đến báo tin cho tôi chính là người mà tôi nghe được tiếng của ông từ xa ở trên núi, đáp lại sự nhiệt tình của ông tôi vội cởi bộ đồ đang mặc trên người mà tặng ngay cho ông, vả lại lúc đó tôi không có gì ngoài bộ quần áo đang mặc và tôi mượn tạm một bộ quần áo khác mặc mà đi tìm Nabi e. Lúc đấy, mọi người kéo đến gặp tôi từng nhóm người một để chúc mừng tôi được Allah chấp nhận sự sám hối.
Bước vào Masjid, tôi bắt gặp Nabi e và mọi người đang ngồi. Tôi đến chào Salam cho Rasul e, vẻ mặt Người lúc đó rất hớn hở mà nói với tôi rằng:
(أَبْشِرْ بِخَيْرِ يَومٍ مَرَّ عَلَيْكَ مُذْ وَلَدَتْكَ أُمُّكَ)
“Báo cho anh tin tốt lành, quả thật hôm này là ngày tốt lành nhất kể từ khi mẹ anh sinh ra anh.”
- Ông Ka’b hỏi: Thưa Rasul, việc này từ đến từ Rasul hay đến từ Allah ?
- Rasul e đáp:
(لاَ، بَلْ مِنْ عِنْدِ الله U)
“Không, điều này đến từ Allah Đấng Hùng Mạnh & Tối Cao.” Vẻ mặt Rasul e lúc đó sáng ngời tựa như mặt trăng rằm. Sau khi tôi ngồi xuống trước mặt Người, tôi nói: Thưa Rasul, để thể hiện sự sám hối tôi sẽ bố thí hết tài sản của tôi vì Allah và vì Rasul của Ngài.
- Rasul e đáp:
(أَمْسِكَ عَلَيْكَ بَعْضَ مَالِكَ فَهُوَ خَيْرٌ لَك)
“Anh hãy giử lại một phần tài sản đi sẽ tốt hơn cho anh.”
- Ông Ka’b nói: Vậy tôi sẽ giử lại phần mà tôi được chia ở Khaybar. Thưa Rasul của Allah, quả thật Allah Đấng Tối Cao ban cho tôi lối thoát là do bởi tôi thật thà, để chứng minh sự sám hối thật lòng là từ nay cho đến cuối đời tôi sẽ không bao giờ nói dối. Thề bởi Allah minh chứng từ đó đến nay tôi chưa từng cố ý nói dối dù là một lời, mong rằng Allah sẽ cho tôi được nói thật mãi suốt quãng đời còn lại.
Anh chị em Muslim thân mến, đây quả là niềm hạnh phúc, là hồng ân, là thành quả mỹ mãn cho những ai thật thà. Hãy nhìn vào ba vị Sahabah, để thử thách lòng thật thà của họ Allah đã hạ sắc lệnh buộc mọi người cách ly ba người họ, sắc lệnh này đã được tập thể Sahabah thi hành theo mà không màng đến tình nghĩa ruột thịt bởi sắc lệnh của Allah và Rasul luôn được họ xếp lên hàng đầu. Và họ ba người không tham chiến đã có được Iman niềm tin vững trải nên đã thành công trong cuộc thử thách vĩ đại này. Sự sám hối của họ đã được Allah mặc khải trong Thiên Kinh Qur’an để lưu truyền danh tiếng của họ cho đến ngày tận thế:
ﮋلَّقَد تَّابَ ٱللَّهُ عَلَى ٱلنَّبِيِّ وَٱلۡمُهَٰجِرِينَ وَٱلۡأَنصَارِ ٱلَّذِينَ ٱتَّبَعُوهُ فِي سَاعَةِ ٱلۡعُسۡرَةِ مِنۢ بَعۡدِ مَا كَادَ يَزِيغُ قُلُوبُ فَرِيقٖ مِّنۡهُمۡ ثُمَّ تَابَ عَلَيۡهِمۡۚ إِنَّهُۥ بِهِمۡ رَءُوفٞ رَّحِيمٞ ١١٧ وَعَلَى ٱلثَّلَٰثَةِ ٱلَّذِينَ خُلِّفُواْ حَتَّىٰٓ إِذَا ضَاقَتۡ عَلَيۡهِمُ ٱلۡأَرۡضُ بِمَا رَحُبَتۡ وَضَاقَتۡ عَلَيۡهِمۡ أَنفُسُهُمۡ وَظَنُّوٓاْ أَن لَّا مَلۡجَأَ مِنَ ٱللَّهِ إِلَّآ إِلَيۡهِ ثُمَّ تَابَ عَلَيۡهِمۡ لِيَتُوبُوٓاْۚ إِنَّ ٱللَّهَ هُوَ ٱلتَّوَّابُ ٱلرَّحِيمُ ١١٨ يَٰٓأَيُّهَا ٱلَّذِينَ ءَامَنُواْ ٱتَّقُواْ ٱللَّهَ وَكُونُواْ مَعَ ٱلصَّٰدِقِينَ ١١٩ﮊ التوبة: 117 - 119
{Quả thật, Allah đã chấp nhận sự sám của Nabi, của nhóm người Al-Muhaajireen (dân di cư từ Makkah) và nhóm người Al-Ansaar (thị dân Madinah), họ là những người sát cánh với Nabi trong khoảnh khắc khó khăn nhất (trong sự nghiệp lập đạo pháp) dường như trong số họ có người muốn từ bỏ nhưng họ đã kịp thời được Allah quay lại sám hối. Quả thật, Ngài rất mực Bao Dung, Nhân Từ đối với họ * Và cuối cùng Allah cũng tha thứ cho ba người (Ka'b, Muraarah và Hilaal) khỏi bị án treo vì đã không tham chiến (trận Tabook). Họ cảm thấy vằng vặt lương tâm đến mức trái đất tuy rộng thênh thang nhưng bỗng nhiên trở thành chật hẹp vô cùng đối với họ. Và họ nhận thấy rằng không còn chỗ nào để chạy trốn khỏi Allah trừ phi chạy đến tạ tội với Ngài. Và rồi Ngài cũng đã quay lại tha thứ cho họ để cho họ có dịp ăn năn, hối cải. Bởi vì Allah là Ðấng Ðoái Thương Tha Thứ, Rất Mực khoan Dung * Này hỡi những người có đức tin, hãy luôn kính sợ Allah mà làm người chân thật.} Al-Tâubah :117 - 119 (chương 9).
- Ông Ka’b kể: Chưa có hồng phúc nào vĩ đại bằng việc Allah đã hướng dẫn tôi đến với Islam và sau đó là việc Ngài ban cho tôi không nói dối để lừa gạt Rasul e, nếu không tôi đã thuộc nhóm người bị diệt vong, bởi Allah đã phán về việc trừng trị những kẻ nói dối một hình phạt rất khủng khiếp:
ﮋسَيَحۡلِفُونَ بِٱللَّهِ لَكُمۡ إِذَا ٱنقَلَبۡتُمۡ إِلَيۡهِمۡ لِتُعۡرِضُواْ عَنۡهُمۡۖ فَأَعۡرِضُواْ عَنۡهُمۡۖ إِنَّهُمۡ رِجۡسٞۖ وَمَأۡوَىٰهُمۡ جَهَنَّمُ جَزَآءَۢ بِمَا كَانُواْ يَكۡسِبُونَ ٩٥ يَحۡلِفُونَ لَكُمۡ لِتَرۡضَوۡاْ عَنۡهُمۡۖ فَإِن تَرۡضَوۡاْ عَنۡهُمۡ فَإِنَّ ٱللَّهَ لَا يَرۡضَىٰ عَنِ ٱلۡقَوۡمِ ٱلۡفَٰسِقِينَ ٩٦ﮊ التوبة: 95 - 96
{(Những kẻ đạo đức giả ngụy Islam) sẽ lấy danh nghĩa của Allah ra thề thốt một khi các người tìm đến chúng để các người khỏi khiển trách chúng. Vì vậy, các người hãy bỏ mặc chúng đi bởi chúng là những kẻ ô uế bẩn thỉu và nơi ở dành cho chúng sẽ chính là hỏa ngục, đó là phần thưởng dành cho những gì chúng đã thu gom được * Chúng thề nguyền đủ cách để các người hài lòng về chúng, nếu các người có hài lòng về chúng thì chắc chắn Allah sẽ không bao giờ hài lòng về nhóm người hư đốn chuyên làm sai quấy.} Al-Tâubah: 95 - 96 (chương 9).
Anh chị em Muslim thân mến, hãy suy ngẫm thật sâu sắc về câu chuyện vị Sahabah Ka’b bin Maalik và hai người Sahabah khác cùng số phận với ông, cả ba đều chiến thắng, đã được Allah hài lòng.
Anh chị em Muslim thân, hãy luôn biết rằng Allah chỉ hài lòng về những ai luôn thật thà với Ngài và thật thà với mọi người.
بَارَكَ اللهُ لِي وَلَكُمْ فِي الْقُرْآنِ الْعَظِيْمِ، وَنَفَعَنِي وَإِيَاكُمْ بِمَا فِيْهِ مِنَ الآيَاتِ وَالذِّكْرِ الْحَكِيْمِ، أَقُوْلُ قَوْلِي هَذَا وَأَسْتَغْفِرُ اللهَ لِي وَلَكُمْ وَلِكَافَّةِ الْمُسْلِمِيْنَ مِنْ كُلِّ ذَنْبٍ فَاسْتَغْفِرُوهُ إِنَّهُ هُوَ الْغَفُورُ الرَّحِيْمُ.
Cầu xin Allah ban niềm may mắn trong Thiên Kinh Qur'an vĩ đại cho tôi và cho mọi người, xin Ngài nâng cao địa vị của bầy tôi qua những câu kinh và lời tán dương sáng suốt. Tôi nói ra những lời này rồi cầu xin Allah tha thứ tội lỗi cho tôi, cho mọi người và cho tất cả người Muslim. Tất cả hãy cầu xin Allah tha thứ tội lỗi đi, quả thật Ngài là Đấng vô cùng độ lượng, vô cùng khoan dung.
Phần hai
الحَمْدُ لِلهِ الَّذِي خَلَقَ الْإِنْسَانَ مِنْ تُرَابٍ، وَفَارَقَ بَيْنَهُمْ فِي الصِّفَاتِ الظَّاهِرَةِ وَالْبَاطِنَةِ، وَالْأَخْلَاقِ وَالْأَرْزاقِ. وَأَشْهَدُ أَنْ لَا إِلَـٰهَ إِلَّا اللهُ وَحْدَهُ لَا شَرِيكَ لَهُ، ذُو الْفَضْلِ الْعَظِيمِ وَالْخَيْرِ الْعَمِيْمِ وَالْإِحْسَانِ. وَأَشْهَدُ أَنَّ مُحَمَّدًا عَبْدُهُ وَرَسُولُهُ، أَعْظَمُ النَّاسِ شُكْراً عِنْدَ الرَّخَاءِ، وَأَعْظَهُهُمْ صَبْراً عِنْدَ الْبَلَاءِ، وَإِنَّهُ لَعَلَى خُلُقٍ عَظِيمٍ. صَلَّى اللهُ عَلَيْهِ وَعَلَى آلِهِ وَأَصْحَابِهِ، وَمَنْ تَبِعَهُمْ بِإِحْسَانٍ إِلَى يَوْمِ الدِّيْنِ وَسَلَّمَ تَسْلِيماً، أَمَّا بَعْدُ:
Alhamdulillah, tạ ơn Allah Đấng đã tạo hóa con người từ đất bụi, Đấng đã ban sự khác biệt giữa mọi người với nhau qua nhân cách bên ngoài lẫn bên trong, qua thái độ, qua tiền tài, qua địa vị và bổng lộc. Tôi xin tuyên thệ không có Thượng Đế nào xứng đáng được thờ phụng ngoại trừ Allah duy nhất, Ngài không có đối tác cũng như không có cộng tác, Đấng có vô số thiên lộc và sự tốt đẹp của Ngài bao la, bất tận. Và tôi xin chứng nhận Muhammad là Bề Tôi, là Nô Lệ, là Thiên Sứ, là Nabi và là Rasul của Ngài, Người là tấm gương hoàn hảo nhất trong nhân loại cho việc tạ ơn thiên lộc lúc nhàn rỗi, là Người kiên cường nhất có tính chịu đựng cao nhất khi đối diện với khó khăn và nạn kiếp. Cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Người, cùng gia quyến, cùng tất cả bằng hữu của Người và cho tất cả những ai theo tấm gương cao quí của Người cho đến ngày phân xử cuối cùng được thiếp lập, và sau đó:
Anh chị em Muslim thân mến, hãy luôn hết lòng kính sợ Allah Đấng Hiển Vinh & Tối Cao. Chúng ta hãy biết rằng Allah đã vô cùng sáng suốt trong việc ban cho sự khác biệt giữa người và người, như đã thấy trong thiên hạ có người là Muslim (qui phục Allah) và có người là Kafir (phủ nhận Ngài), có người A’lim (thông thạo giáo lý Islam) và có người là Jahil (chẳng có tí hiểu biết về giáo lý), có người rất thông minh và có người lại đần độn, có người ngoan hiền và có người rất hung dữ, có người đức hạnh và có người hư đốn, có người có được phẩm chất đạo đức đáng tuyên dương và có người mất đi nhân cách con người đáng bị khiển trách v.v... tất cả mọi sự khác nhau đó minh được một điều rất quan trọng đó là trên toàn vủ trụ này chỉ có một Đấng Thượng Đế Allah duy nhất không có đối tác hay cộng tác với Ngài trong việc tạo hóa và quản lý. Chính Đấng Độc Tôn Allah đã tạo hóa ra bảy tầng trời và trái đất và tất cả vạn vật giữa trời đất nhằm phục vụ cho con người chúng ta. Một khi Ngài đã ban phát hoặc đã cấm cản thì chẳng có ai hay thế lực nào lại dám đôi co chống đối sắc lệnh của Ngài.
Qua sự khác biết đó để con người tự nhận biết được mình đã được Allah ban cho hơn người khác như thế nào, bởi chúng ta sẽ không sao cảm nhận được hồng phúc cho đến khi thấy được người bất hạnh, sẽ chẳng cảm nhận được giá trị của cặp mắt, của cái lưỡi, của đôi tay, của đôi chân... cho đến khi chúng ta thấy được người mù, người câm, người bị cụt tay, người bị cụt chân... khi đó chúng ta mới thấy mình đã hơn họ cặt mắt để nhìn thế giới muôn màu còn họ chỉ biết mỗi màu đen, mình hơn họ cái lưỡi nói chuyện thoan thoát còn họ còn họ chỉ biết lặng câm, mình hơn họ đôi tay cầm nắm linh hoạt và hơn họ đôi chân đi lại dễ dàng còn họ phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác... Vì vậy mà Nabi e đã răng dạy:
((انْظُرُوا إِلَى مَنْ هُوَ دُوْنَكُمْ، وَلاَ تَنْظُرُوا إِلَى مَنْ هُوَ فَوْقَكُمْ فَإِنَّهُ أَجْدَرُ أَنْ لاَ تَزْدَرُوا نِعْمَةَ اللهِ عَلَيْكُمْ)) البخاري ومسلم.
“Các người hãy nhìn vào những ai thấp kém hơn mình, chớ có ngẫng đầu nhìn lên những ai cao hơn mình. Có thế các người mới cảm thấy hài lòng mà không khi dễ những thiên lộc Allah đã tặng cho các người.” Hadith do Al-Bukhary và Muslim ghi lại.
Cũng với sự khác biệt này Allah làm cuộc thử thách con người nhằm sàn lọc ai mới là người có niềm tin kiên định vào Allah, tin tưởng hoàn toàn vào định mệnh và mơ ước có được kết quả tốt đẹp mỹ mãn ở ngày sau, và ai mới là người chỉ biết ôm lấy cuộc sống trần gia này, chỉ biết oán trách than thân trách phận.
Tương tự, Allah ban cho con người khác nhau về nhân cách, về thái độ, về hành động, về tiền bạc, về hạnh phúc. Thế nên, trong xã hội luôn có người giàu, người khá giả, người trung bình và người đói rách nghèo khổ. Tất cả chứng minh sự sáng suốt, quyền lực và sự am tường tuyệt đối của Đấng Tạo Hóa.
Được ghi lại trong bộ Saheeh Muslim, do ông Abu Hurairah t kể: Trong một ngày hoặc trong một đêm nọ Rasul e rời khỏi nhà thì bắt gặp Abu Bakr và U’mar k đang ngồi giữa đường, Người liền hỏi hai người họ:
(مَا أَخْرَجَكُمَا مِنْ بُيُوْتِكُمَا هَذِهِ السَّاعَةَ ؟)
“Điều gì làm cho hai người rời khỏi nhà vào lúc này ?” Họ đáp: Vì chúng tôi quá đói, thưa Rasul. Nabi e tiếp:
(وَأَنَا وَالَّذِي نَفْسِي بِيَدِهِ لَأَخْرَجَنِى الَّذِى أَخْرَجَكُمَا، قُومَا)
“Thề bởi Đấng nắm lấy linh hồn Ta trong tay Ngài, rằng Ta rời khỏi nhà cũng vì lý do giống như hai người, nào hãy đứng dậy.” Cả hai cùng đứng dậy đi theo Rasul e đến nhà một người Al-Ansaar. Lúc bấy giờ, ông ta lại vắng nhà chỉ gặp được người vợ, bà ta liền nói: Hân hạnh, rất hân hạnh được đón tiếp Rasul và hai người đi cùng. Rasul e liền hỏi: “Chồng cô đâu rồi ?” Bà đáp: Ảnh đi tìm nguồn nước ngọt cho gia đình rồi.
Không lâu sau thì chủ gia cũng về, khi ông nhìn thấy Rasul e và hai người đi cùng, ông ríu rít mừng rỡ lên tiếng: Alhamdulillah, hôm nay sẽ chẳng ai được diễm phúc như tôi do có khách quí đến thăm viếng thế này. Ông liền vội vã chạy vào nhà lấy ra lấy chùm chà là gồm có trái đã chính khô, có trái còn tươi và có trái thì chưa kịp chín đưa cho mọi người và bảo: Xin mời ăn. Kế tiếp ông xoay ngang lấy con dao thì Rasul e lên tiếng:
(إِيَّاكَ وَالْحَلُوب)
“Anh đừng có đi giết con nào đang có sữa.” Và người Al-Ansaar đã đi giết một con cừu cái để chiêu đãi Nabi e và hai người bạn của Người một bữa ăn thịnh soạn. Sau khi ăn uống no nê, Rasul e bảo với Abu Bakr và U’mar:
(وَالَّذِى نَفْسِى بِيَدِهِ لَتُسْأَلُنَّ عَنْ هَذَا النَّعِيمِ يَوْمَ الْقِيَامَةِ أَخْرَجَكُمْ مِنْ بُيُوتِكُمُ الْجُوعُ ثُمَّ لَمْ تَرْجِعُوا حَتَّى أَصَابَكُمْ هَذَا النَّعِيمُ)
“Thề bởi Đấng nắm lấy linh hồn Ta trong tay Ngài, vào ngày phán xư cuối cùng hai người sẽ bị thẩm vấn về bữa ăn thịnh soạn này, bởi lúc rời khỏi nhà hai người đói lã và quay về sau khi đã được thưởng thức một bữa ngon thế này.”([1])
Trong một lần khác: ông Abu Hurairah kể: Do quá đói nên tôi đã cột chặt vào bụng mình một cụt đá cho đỡ đói và cố tình ngồi trên đường tới lui của mọi người. Lúc đó, ông Abu Bakr đi ngang tôi liền đứng dậy hỏi ông về ý nghĩa của một câu kinh, tôi hỏi không vì mục đích để hiểu biết mà là để ông ta mời tôi về nhà ông ăn uống nhưng ông chỉ trả lời câu hỏi rồi quay lưng bỏ đi. Lát sau, ông U’mar lại đi ngang tôi liền đứng dậy hỏi ông về ý nghĩa của một câu kinh khác, và tôi hỏi không vì mục đích để hiểu biết mà là để ông ta mời tôi về nhà ông ăn uống nhưng ông chỉ trả lời câu hỏi rồi quay lưng bỏ đi. Lát sau, Rasul e đi ngang và mĩm miệng cười khi nhìn thấy hiện trạng của tôi và hiểu được tôi đang muốn gì, Người lên tiếng: “Này Abu Hurairah.” Tôi đáp: Tôi sẵn sàng nghe đây, thưa Rasul. Người tiếp: “Chờ lát.” Người quay vào trong nhà thì thấy được một chậu sữa, quay lại bảo tôi: “Hãy gọi hết mọi người ở Sufah đến đây cho Ta.” Họ là những người đến tị nạn nên chẳng có người thân, nhà cửa cũng như chẳng có tiền bạc. Mỗi khi có được tiền (hay thức ăn) bố thí thì Người liền phân chi cho họ bởi Người không được phép ăn thức ăn bố thí, còn khi có quà tặng thì Người chỉ ăn một ít còn tất cả phân phát hết cho mọi người ở Sufah.
Ông Abu Hurairah tự nghĩ: Tại sao lại phải chia số sữa này cho tất mọi người ở Sufah, mình mới là người xứng đáng được uống, vả lại bấy nhiêu đó mình chỉ uống một hơi là hết sạch. Nhưng đây là lệnh của Rasul e mình không được cải kẻo rơi vào tội bất tuân Allah và Rasul e của Ngài. Được lệnh gọi mọi người ở Sufah liền kéo đến mà tìm chổ ngồi đàng hoàng, Rasul e gọi: “Này Abu Hurairah.” Tôi đáp: Tôi sẵn sàng nghe đây, thưa Rasul. Người tiếp: “Hãy cầm lấy mà đưa cho từng người một uống đi.” Cứ thế một người rồi lại một người được uống đến thỏa mãn. Sau khi mọi người đều uống no nê thì tôi lại mang chậu sữa đặt trước mặt Rasul e. Người liền nhìn tôi mĩm cười thân thiện và nói: “Này Abu Hurairah.” Tôi đáp: Tôi sẵn sàng nghe đây, thưa Rasul. Người tiếp: “Bây giờ chỉ còn Ta và anh là chưa uống.” Đúng thế, thưa Rasul, tôi đáp. Người tiếp: “Anh hãy ngồi xuống mà uống đi.” Tôi vội ngồi xuống uống từng hơi một mà bên tai luôn nghe Rasul bảo: “Hãy uống nữa đi.” Uống xong tôi đặt cái chậu xuống mà nói: Thề bởi Đấng đã ban Người xuống bởi chân lý, tôi không còn chổ nào để chứa thêm nữa cả. Nói xong, tôi đưa cho Người chậu sữa, Người cầm lấy mà tạ ơn Allah, rồi nói Bismillah và uống phần sữa còn lại.[2]
Anh chị em Muslim thân mến, hoàn cảnh của Nabi e và vài vị bằng hữu nghèo của Người là thế đó. Còn những vị Sahabah giàu có khác thì sao, họ lại ngoảnh mặt làm ngơ trước khó khăn đó chăng? Không hề, họ đã không ôm trọn phần tài sản kết sù để hưởng thụ một mình, ngược lại họ luôn chi dùng để phục vụ cho Islam điển hình như trong trận chiến Tabook ông Abu Bakr Al-Siddeeq đã chi toàn bộ tài sản có được gồm bốn ngàn Dirham (tương đương khoảng 22,6 triệu đồng), U’mar bin Al-Khattaab đã xuất phân nữa tài sản có được, còn U’thmaan bin A’ffaan là một người giàu có và rất rộng lượng đã chi một ngàn con lạc đà, bảy mươi con ngựa chiến, một ngàn Dinaar (tương đương khoảng 74,5 triệu đồng), tất cả được đích thân mỗi người mang đến đặt trước mặt Rasul e. Đó chính là hoàn cảnh mà Nabi e và nhóm Sahabah (bằng hữu) của Người đã trải qua, tất cả họ đều được Allah và Rasul e hài lòng, người giàu cũng n-hư người nghèo, mỗi người đều thi hành nhiệm vụ của họ. Người giàu thì luôn miệng tạ ơn tụng niệm Allah về tài sản đã ban cho và họ đã xuất Zakat bắt buộc, đã bố thí cho người nghèo, cho đường lối phục vụ Islam, còn người nghèo thì không hề than thân trách phận, ngược lại họ luôn kiên nhẫn chờ đợi sự cứu rỗi từ Allah nên họ luôn là