Lời tự thú muộn màng
Không xa lắm, trông như là gần lắm
Mà bên này, chẳng tới được bên kia
Giữa đôi bờ có một vực cách chia
Ai đào vực ngăn lìa hai thế giới
Người bên ấy chừng như vui quá đỗi
Ngủ giấc nồng trong ngực thánh Abraham
Còn tôi đây bị thiêu cháy rụi tàn
Chẳng tan tro mà nóng ran trong lửa
Lúc than van, bàn tay tôi xòe ngửa
Mắt vời trông đồng xanh ngát trời mây
Tôi nhận ra người đang ngủ giấc say
Là hành khất trước thềm nhà cõi thế
Ở bên này sang bên kia chẳng dễ
Muốn thưa lời xin lỗi có được đâu
Thưở nảo nao người hành khất cơ cầu
Tôi rẻ rúng để mặc người ô nhục
Mỗi dửng dưng, hố tôi đào thành vực
Từ hẹp, nông, mỗi lúc một rộng sâu
Có bao giờ tôi nghĩ đến ngày sau
Là hôm nay! Chính tôi đào vực thẳm
Không xa lắm, trông như là gần lắm
Mà bên này chẳng tới được bên kia…
Hương Nam (26.9.2013)
Thi ca cầu nguyện, số 134.