Mẹ ơi…. Mẹ ơi…!
Thủa sơ sinh,
Con là mẹ và mẹ là con
Bầu trời ngọt, con no xác hồn.
Mộng con tròn: ầu ơ … cái ngủ…
Con khóc quấy – hành mẹ lưng khòm!
Thai nặng mang, chon von vượt cạn…
Cực ba năm ấp ấm – quạt nồng
tôi nên cớ, cho tôi ơn mẹ.
mẹ nên cớ cho tình tôi tròn.
Thủa bé dại,
Ngày đầu tiên theo mẹ đến trường,
Con kinh sợ - xa mẹ cuống cuồng,
Mẹ sớt nửa ưu quyền hiền mẫu,
Trao tặng cô – mẹ ở học đường.
Con là đuôi, mẹ là nữ tướng
Con quẫy đuôi, mẹ thở thấy thương!
Chăm ăn, chăm mặc, chăm giấc ngủ…
Chăm tính, chăm tình… chăm mọi phương.
Thủa thiếu niên
Con vui bạn, cả ngày đi biệt.
Mẹ long đong, gấu giật vá vai !
Chỉ mong con rèn đức luyện tài,
Ngày sau sẽ nên người nghĩa thiết.
Con mơ ước bay rộng bước dài
Mẹ hun chí – mắt dõi liền ngay.
Con càng lớn – dường càng xa mẹ
Vẻ đẹp xinh – mẹ cũng truyền tay.
Thủa thanh niên
Con vươn vai theo mẹ vào đời,
Cậy sức trẻ, cọ va – mẹ dỗ.
Mỏi gian nan, mẹ lại ầu ơ…
Nghỉ lấy sức, lao vào mưa gió.
Đêm đã khuya, mẹ vẫn thức chờ,
Canh đã nguội, con về vẫn ngọt.
Mẹ và con – hai bóng một lòng.
Con và mẹ - dòng đời tiếp nối.
Thủa trung niên
Mẹ bị tai biến – khi con khôn.
Con chuẩn bị già – mẹ trẻ hóa.
Chỉ chịu ăn, nếu thấy mặt con.
Thương đứt ruột, nụ cười ngây thơ.
Con vào đại học, mẹ vui lắm.
Luôn hỏi câu: “có đi học không?”
Mẹ khuất núi, quê hương hóa mờ…
Mắt con dõi, mơ quê mẹ đến.
Mẹ ơi…. Mẹ ơi… Mẹ ơi !!!
Mùa Vu Lan – 2012
Hòa Duyên