Đức Giêsu Kitô – Đường Thiên Chúa quan phòng (2)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 23 | Cật nhập lần cuối: 4/5/2024 5:12:26 PM | RSS

(tiếp theo)

Duc Giesu Kito - Duong Thien Chua quan phong (2)Trong hành trình loan báo Tin Mừng, khi tỏ bày sự quan phòng của Thiên Chúa, Đức Giê-su không chỉ cho mọi người biết tương quan giữa Người với Chúa Cha mà còn tương quan giữa Người với Chúa Thánh Thần. Đặc biệt, trong bữa ăn cuối cùng (the Last Supper) trước khi bước vào cuộc khổ nạn, Đức Giê-su cho các môn đệ biết về tương quan giữa Người với Chúa Thánh Thần cách rõ ràng hơn. Chẳng hạn, Người nói: “Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác đến ở với anh em luôn mãi” (Ga 14,16). Vai trò của Đấng Bảo Trợ là dạy các môn đệ mọi điều và làm cho họ nhớ lại mọi điều Đức Giê-su đã truyền cho các ngài (Ga 14,26). Đấng Bảo Trợ sẽ làm chứng về Đức Giê-su và các môn đệ cũng được mời gọi làm chứng về Đức Giê-su (Ga 15,16). Đặc biệt, Đấng Bảo Trợ là Chúa Thánh Thần sẽ dẫn các môn đệ đến sự thật vẹn toàn (Ga 16,13). Theo thánh I-rê-nê (130-202), Thiên Chúa tác tạo con người theo hình ảnh Thiên Chúa bằng đôi bàn tay của Người là Chúa Con và Chúa Thánh Thần (Irenaeus of Lyons, Against Heresies, Book IV, Preface). Chúng ta cũng có thể nói rằng Thiên Chúa quan phòng con người và muôn vật muôn loài bởi Chúa Con và Chúa Thánh Thần. Thánh Phao-lô viết: “Không ai biết được những gì nơi Thiên Chúa, nếu không phải là Thần Khí của Thiên Chúa” (1 Cr 2,11). Công Đồng Vatican II nhấn mạnh vai trò quan phòng của Chúa Thánh Thần như sau: “Thánh Thần Chúa, Đấng điều khiển những biến chuyển thời gian và canh tân bộ mặt trái đất với sự quan phòng kỳ diệu, đang hiện diện trong cuộc tiến hóa này. Men Phúc Âm đã và đang làm dậy lên trong lòng con người sự đòi hỏi phải có nhân phẩm, một đòi hỏi không thể cưỡng chế được” (GS 26).

Trong các thư của mình, thánh Phao-lô trình bày sự quan phòng của Thiên Chúa đối với con người và muôn vật muôn loài được Đức Giê-su thực hiện (Cv 17,24-28; Rm 8,30; Ep 1,9-10). Đặc biệt, ngài thuật lại sự quan phòng của Thiên Chúa đối với ơn gọi của mình khởi đi từ biến cố gặp gỡ Đức Giê-su phục sinh trên đường Đa-mát: “Tôi đã bắt bớ Đạo này, không ngần ngại giết kẻ theo Đạo, đã đóng xiềng và tống ngục cả đàn ông lẫn đàn bà, như cả vị thượng tế lẫn toàn thể hội đồng kỳ mục có thể làm chứng cho tôi. Tôi còn được các vị ấy cho thư giới thiệu với anh em ở Đa-mát, và tôi đi để bắt trói những người ở đó, giải về Giê-ru-sa-lem trừng trị” (Cv 22,4-5). Tuy nhiên, trong sự quan phòng của Thiên Chúa, trên đường Đa-mát, Đức Giê-su phục sinh cho thánh nhân biết rằng bắt bớ các Ki-tô hữu là bắt bớ chính Người (Cv 9,4; Cv 22,7). Sau đó, Đức Giê-su dặn ngài vào thành Đa-mát. Ở đây, có ông Kha-na-ni-a được Thiên Chúa sai phái gặp ngài. Sau khi được sáng mắt, ông Kha-na-ni-a nói với thánh Phao-lô: “Thiên Chúa của cha ông chúng ta đã chọn anh để anh được biết ý muốn của Người, được thấy Đấng Công Chính và nghe tiếng từ miệng Đấng ấy phán ra” (Cv 22,14). Nhìn lại các biến cố xảy ra với bản thân, trong thư gửi tín hữu Ga-lát, thánh Phao-lô quả quyết: “Thiên Chúa đã dành riêng tôi ngay từ khi tôi còn trong lòng mẹ, và đã gọi tôi nhờ ân sủng của Người. Người đã đoái thương mặc khải Con của Người cho tôi, để tôi loan báo Tin Mừng về Con của Người cho các dân ngoại” (Gl 1,15-16). Niềm tin và lòng tín thác của ngài vào sự quan phòng của Thiên Chúa ngày càng mạnh mẽ hơn. Trong thư gửi tín hữu Rô-ma, ngài viết: “Tôi tin chắc rằng cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta” (Rm 8,38-39). Như vậy, thánh Phao-lô đã hoán cải từ người bắt bớ các Ki-tô hữu thành người Ki-tô hữu trung tín nhất trong việc loan báo Tin Mừng Đức Giê-su cho muôn dân nước. Không những thế, ngài đã chịu nhiều đau khổ, chịu chết để minh chứng cho tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa đối với con người mà đỉnh cao là được chung hưởng hạnh phúc vĩnh cửu trong Nước Thiên Chúa.

Trong thư gửi tín hữu Phi-líp-phê, thánh Phao-lô viết: “Quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng mong đợi Đức Giê-su Ki-tô từ trời đến cứu chúng ta. Người có quyền năng khắc phục muôn loài, và sẽ dùng quyền năng ấy mà biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người” (Pl 3,20-21). Quả thực, con người được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa, với phẩm giá cao trọng, ‘đầu đội trời, chân đạp đất’. Con người không bao giờ thỏa mãn với những gì trên đất hay những gì trong thế giới thụ tạo. Đó là lý do tại sao con người luôn khao khát, luôn khắc khoải, luôn khẩn khoản nài xin Thiên Chúa cho mình được kết hiệp trọn vẹn với Người. Như thánh Phao-lô, trong tác phẩm Tự Thuật, nhiều lần thánh Au-gút-ti-nô (354-430) đề cập sự quan phòng nhiệm mầu hay ẩn dấu của Thiên Chúa đối với con người và muôn vật muôn loài. Đặc biệt, ngài nhấn mạnh sự cao cả của con người so với vạn vật: “Con người không được sáng tạo để hướng về đất như những động vật vô tri vô giác nhưng thân thể con người thẳng đứng, hướng về trời, nhắc nhở con người gẫm suy những sự trên trời” (St. Augustine, The City of God, Book XXII,24). Theo thánh nhân, Thiên Chúa luôn quan tâm chăm sóc mỗi người cũng như mọi người trong gia đình nhân loại. Ngài thân thưa cùng Thiên Chúa: “Lạy Đấng Toàn năng, Ngài chăm sóc mỗi người trong chúng con như thể chăm sóc chỉ một mình người đó và chăm sóc tất cả chúng con như thể tất cả chúng con là một” (St. Augustine, The Confessions, Book III,11,19).

Đối với thánh Tô-ma A-qui-nô (1225-1274), quan phòng là thuộc tính Thiên Chúa. Ngài viết: “Cần phải quy chiếu sự quan phòng cho Thiên Chúa. Bởi vì, những gì tốt lành trong thế giới thụ tạo là do Thiên Chúa sáng tạo. Trong thế giới này, sự tốt lành không chỉ thuộc về bản chất của chúng mà còn về trật tự hướng tới mục đích và đặc biệt là mục đích tối hậu, nghĩa là sự tốt lành thiêng thánh” (Thomas Aquinas, Summa Theologiae I, q.22, a.1). Thiên Chúa quan phòng chăm sóc con người và muôn vật muôn loài ngay từ thuở ban đầu và tiếp tục trong chương trình cứu độ và thánh hóa. Chẳng hạn, sau khi con người phạm tội, Thiên Chúa vẫn luôn quan phòng chăm sóc con người: “Đức Chúa là Thiên Chúa làm cho con người và vợ con người những chiếc áo bằng da và mặc cho họ” (St 3,21). Nói cách khác, sự quan phòng của Thiên Chúa đối với con người và muôn vật muôn loài bao gồm biết trước, nâng đỡ, chăm sóc và định hướng tới thời viên mãn. Đối với thánh Tô-ma A-qui-nô, sự quan phòng của Thiên Chúa vừa mang chiều kích phổ quát, vừa mang chiều kích đặc thù. Ngài viết: “Tất cả mọi sự lệ thuộc vào sự quan phòng của Thiên Chúa, không chỉ cách phổ quát mà còn cách đặc thù của mỗi thực thể nữa” (Thomas Aquinas, Summa Theologiae I, q.22, a.2).

Niềm tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa giúp con người biết luôn kiên nhẫn với những thử thách trong cuộc sống hằng ngày. Kinh nghiệm lịch sử cho thấy con người thường mất kiên nhẫn hay thất vọng khi đối diện với thử thách, nghịch cảnh, chẳng hạn như những điều xảy ra không theo lòng sở nguyện. Quả thực, mỗi cá nhân cũng như các hình thức cộng đoàn trong gia đình nhân loại luôn phải đương đầu với muôn vàn hình thức bấp bênh trong đời sống. Xem ra những câu hỏi về Thiên Chúa, về con người, về vũ trụ cũng như các tương quan trong đó luôn dồi dào hơn những câu trả lời. Tâm hồn con người luôn xao xuyến với thực tế phũ phàng rằng mình không bao giờ thông suốt mọi sự. Trong hành trình loan báo Tin Mừng, Đức Giê-su mời gọi mọi người luôn kiên nhẫn để có thể nhận ra tình yêu Thiên Chúa trong các biến cố của đời mình. Khi rao giảng tại Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su nói với mọi người rằng: “Dù một sợi tóc trên đầu anh em cũng không bị mất đâu. Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình” (Lc 21,18-19). Trong thư gửi tín hữu Cô-rin-tô, thánh Phao-lô viết: “Không một thử thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức loài người. Thiên Chúa là Đấng trung tín: Người sẽ không để anh em bị thử thách quá sức; nhưng khi để anh em bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp, để anh em có sức chịu đựng” (1 Cr 10,13). Như vậy, thái độ cần thiết của con người là biết luôn kiên nhẫn, đặt niềm tin và hy vọng vào sự quan phòng của Thiên Chúa.

Con người không thể hiểu biết tường tận tại sao lại có quá nhiều nghịch cảnh nơi bản thân mình cũng như nơi mọi người trong gia đình nhân loại. Chẳng hạn, ai cũng muốn điều tốt nhưng lại làm điều xấu; ai cũng muốn yêu thương người khác nhưng lòng lại chứa nhiều thù hận; ai cũng nhận thấy sự cần thiết của việc chia sẻ nhưng thực tế lại ham thích sở hữu. Đặc biệt, ai cũng muốn bình an nhưng gian nan ập tới; ai cũng muốn đổi mới nhưng thói cũ cứ theo; ai cũng muốn chống chèo nhưng đời lắm bể dâu; ai cũng muốn sống lâu nhưng thời gian từ chối; ai cũng muốn thống hối nhưng xác thịt nặng nề! Quả thực, bao lâu còn trong hành trình trần thế, bấy lâu con người còn khắc khoải khi đối diện với muôn nghịch cảnh nơi bản thân mình. Trong tác phẩm Tự Thuật, ngay chương đầu tiên, thánh Au-gút-ti-nô tán dương quyền năng, sự khôn ngoan và sự quan phòng của Thiên Chúa, đồng thời, với tâm tình phó thác, thánh nhân viết: “Chúa tạo dựng chúng con cho Chúa và tâm hồn chúng con khắc khoải cho đến khi được yên nghỉ trong Ngài” (St. Augustine, The Confessions, Book I,1,1). Con người không chỉ đối diện với những nghịch cảnh nơi bản thân, nơi gia đình nhân loại cũng như nơi vạn vật mà còn phải đương đầu với muôn vàn hình thức sự dữ khác nữa. Trước khi bước vào cuộc khổ nạn, tại vườn Ghết-sê-ma-ni, Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Anh em hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối” (Mc 14,38). Mặc khải Ki-tô Giáo cho mọi người biết rằng Thiên Chúa là Đấng tốt lành, nơi Người không có bóng dáng của tối tăm. Thánh Gio-an Tông Đồ viết: “Đây là lời loan báo của Đức Giê-su Ki-tô mà chúng tôi đã nghe, và nay chúng tôi loan báo cho anh em: Thiên Chúa là ánh sáng; nơi Người, không có một chút bóng tối nào” (1 Ga 1,5). Mọi người được mời gọi tín thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Giữa thế giới đầy bóng tối, Người cung cấp đủ ánh sáng cho những ai trung tín tiến bước trong tin yêu và hy vọng.

Ngạc nhiên trước ‘cuốn sách thế giới thụ tạo’, đặc biệt, trước vai trò của con người trong vũ trụ, vua Đa-vít đặt câu hỏi: “Con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, phàm nhân là gì, mà Chúa phải bận tâm?” (Tv 8,5). Quả thực, giữa muôn vật muôn loài, con người thật cao trọng, ‘chẳng thua kém thần linh là mấy’ (Tv 8,6). Đặc biệt, Thiên Chúa luôn quan phòng chăm sóc con người và Thiên Chúa cho con người tự do. Đây là ‘hai sự thật’ mà con người cần phân biệt. Trong hành trình trần thế, con người không bao giờ có được sự hiểu biết thấu đáo về mối liên hệ giữa sự quan phòng của Thiên Chúa và tự do của chính mình. Một mặt, con người biết rằng Thiên Chúa quan phòng mọi sự. Mặt khác, con người có tự do để cộng tác hay không cộng tác với Thiên Chúa. Quả thực, Thiên Chúa muốn mọi người được sống, được hạnh phúc và được chung hưởng sự sống vĩnh cửu với Người. Con người có tự do để tuân phục hay bất tuân phục thánh ý Người. Sự quan phòng của Thiên Chúa không làm phương hại tự do của con người. Câu chuyện A-đam và E-và trong sách Sáng Thế cho chúng ta biết điều đó (St 3,1-7). Quả thực, Thiên Chúa quan phòng không làm cho tự do của con người trở nên vô hiệu. Điều này có nghĩa rằng con người vẫn luôn có đầy đủ tự do để vâng theo hoặc từ chối tình yêu Thiên Chúa. Chẳng hạn, trong việc Đức Ma-ri-a cưu mang Đức Giê-su, Đức Ma-ri-a có tự do để thưa ‘xin vâng’ và cũng có tự do để ‘từ chối’ lời đề nghị của Thiên Chúa qua trung gian sứ thần Gáp-ri-en. Tuy nhiên, Đức Ma-ri-a đã ‘xin vâng’. Câu hỏi đặt ra là điều gì xảy đến nếu Đức Ma-ri-a không thưa ‘xin vâng’? Thưa, chương trình cứu độ của Thiên Chúa vẫn tiếp tục được thực hiện theo thánh ý Người. Thái độ đúng đắn của con người là hãy quan sát, lượng định, đánh giá các hiện tượng, sự vật, biến cố trong thế giới thụ tạo ‘như chúng là’ hay ‘như chúng xảy ra’ và trả lời cách phù hợp nhất. Sự quan phòng của Thiên Chúa nâng đỡ tự do của con người và giúp con người ngày càng trưởng thành hơn trong việc ý thức về tự do của mình, nghĩa là sử dụng tự do cách phù hợp với thánh ý Thiên Chúa hơn. Dưới nhãn quan mặc khải Ki-tô Giáo, vì ảnh hưởng của Tội Nguyên Tổ và hậu quả của Tội này, con người thường sử dụng tự do không đúng cách. Thực ra, sử dụng tự do đúng cách không phải là muốn làm gì thì làm mà là làm mọi việc trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Tự do đích thực là tự do được thể hiện khi làm điều công chính, tốt lành, thánh thiện. Nói cách khác, tự do đích thực là tự do được thể hiện trong mối tương quan hiệp nhất nên một với Thiên Chúa trong hành trình trần thế của mình.

Con người được mời gọi cộng tác với chương trình của Thiên Chúa. Thánh Tô-ma A-qui-nô khẳng định: “Việc Thiên Chúa quan phòng mọi sự không loại bỏ các nguyên nhân đệ nhị là những tác nhân thực thi mệnh lệnh của Người” (Thomas Aquinas, Summa Theologiae I, q.22, a.3). Như vậy, sự quan phòng của Thiên Chúa nơi người này lại được thực hiện nơi người khác. Do đó, sự quan phòng của Thiên Chúa có tính lan tỏa, tính cộng đồng và tính hoàn vũ. Mọi người được mời gọi trở thành ‘những nguyên nhân đệ nhị’ trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Lịch sử Giáo Hội cho phép chúng ta hiểu biết điều đó, chẳng hạn như bà Mô-ni-ca (331-387) đã cộng tác đắc lực với Thiên Chúa trong việc biến đổi con mình là thánh Au-gút-ti-nô. Hơn ai hết, thánh nhân cảm nghiệm sâu sắc điều đó. Ngài thân thưa cùng Thiên Chúa như sau: “Lạy Thiên Chúa của con, sự quan phòng của Ngài trong kế hoạch ẩn dấu đã không bỏ rơi linh hồn con và từ máu của trái tim mẹ con, qua những giọt nước mắt tuôn chảy đêm ngày là hiến tế tiến dâng Ngài vì con. Ngài đã dẫn dắt con cách lạ lùng” (St. Augustine, The Confessions, Book V,7,13). Con người được tham dự vào chương trình của Thiên Chúa trong thế giới thụ tạo hầu đem lại lợi ích cho bản thân mình, cho anh chị em đồng loại cũng như cho muôn vật muôn loài. Quả thực, sự quan phòng của Thiên Chúa được diễn tả qua tình yêu con người dành cho nhau, tình liên đới của con người đối với nhau, sự chia sẻ của con người đối với nhau, sự chung tay chung sức trong việc chăm sóc bảo vệ môi trường thiên nhiên mà Thiên Chúa ban tặng. Như vậy, sống trong sự quan phòng của Thiên Chúa đồng nghĩa với việc đến với anh chị em đồng loại cũng như muôn vật muôn loài với tâm tình của những người luôn xác tín rằng Thiên Chúa là Cha yêu thương và rằng tình thương Thiên Chúa dành cho tất cả những gì Người tác tạo.

Người ý thức về sự quan phòng của Thiên Chúa thì luôn hướng về Thiên Chúa cũng như luôn hướng về con người như Đức Giê-su đã thực thi trong hành trình trần thế của Người. Các thành quả của con người trong việc tìm hiểu và thiết lập tương quan lành mạnh trong đời sống nội tâm cũng như trong tương quan với người khác và với muôn vật muôn loài chẳng phải là sự quan phòng của Thiên Chúa đó sao? Những gì thuộc về con người đều có thể trở thành khí cụ thuận tay của Thiên Chúa. Chẳng hạn, trí khôn con người, trái tim con người, đôi tay con người đều có thể trở thành khí cụ Thiên Chúa để tỏ bày sự quan phòng của Người. Như vậy, con người không chỉ ngồi chờ ‘phép lạ’ mà con người có thể cộng tác với Thiên Chúa, Đấng thinh lặng, để làm cho ‘phép lạ’ hiện diện và hoạt động nơi bản thân mình. Khi tâm trí con người chân thành hướng về Thiên Chúa và thành tâm cộng tác với Người thì con người có thể thực thi biết bao điều kỳ diệu cho anh chị em đồng loại. Bởi vì, phục vụ anh chị em cách chân tình diễn tả sự quan phòng của Thiên Chúa; cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống diễn tả sự quan phòng của Thiên Chúa; yêu thương kẻ thù diễn tả sự quan phòng của Thiên Chúa. Thánh Gio-an Tông Đồ viết: “Nếu ai có của cải thế gian và thấy anh em mình lâm cảnh túng thiếu, mà chẳng động lòng thương, thì làm sao tình yêu Thiên Chúa ở lại trong người ấy được?” (1 Ga 3,17). Tương tự như vậy, thánh Gia-cô-bê viết: “Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ của ăn hằng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho no, nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì?” (Gc 2,15-16). Khi cảnh cáo những người giàu có, thánh Gia-cô-bê viết: “Kẻ nào biết làm điều tốt mà không chịu làm thì mắc tội” (Gc 4,17).

Trong lịch sử nhân loại có những người chủ trương rằng sự hiện diện của con người cũng như muôn vật muôn loài trong không gian, thời gian và ngay cả không gian và thời gian là ‘sản phẩm’ của tình cờ, ngẫu nhiên, may rủi. Những biến cố xảy ra trong cuộc sống con người hay trong môi trường thiên nhiên cũng như vậy. Tuy nhiên, dưới nhãn quan Ki-tô Giáo như đã đề cập ở trên, những gì diễn ra trong vũ trụ đều có nguyên nhân và nguyên nhân tốt lành tối hậu là Thiên Chúa. Đó là lý do tại sao người Ki-tô hữu cần nhìn nhận con người, sự vật, hiện tượng hay biến cố trong cuộc sống dưới nhãn quan ‘sự quan phòng của Thiên Chúa’. Đặc biệt, người Ki-tô hữu cần biết khiêm tốn đặt ‘bức tranh nhỏ đời mình’ trong ‘bức tranh lớn của Thiên Chúa quan phòng’. Theo đó, những thất bại, bị bách hại, bị hiểu nhầm, bị người khác dựng chuyện ác độc cũng như muôn vàn hình thức đau khổ khác cần được nhìn nhận dưới lăng kính ‘sự quan phòng của Thiên Chúa’, với niềm xác tín rằng: “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, tôi còn sợ người nào?” (Tv 27,1). Quả thực, những bất công, bấp bênh, đau khổ có thể làm nảy sinh nhiều hoa trái tốt đẹp và giúp con người ngày càng trưởng thành hơn giữa trần đời. ‘Qua thập giá tới vinh quang’, người Ki-tô hữu cần biết chiêm ngưỡng Đức Giê-su chịu đóng đinh để tiếp nhận ánh sáng cần thiết cho đời mình. Thiên Chúa ‘vẽ đường thẳng bằng những nét cong’, Người luôn có ‘chương trình lớn hơn’ cho mỗi người, bởi vì, đối với Người, mọi sự đều có thể (Lc 1,37; Mt 19,26). Do đó, mỗi người được mời gọi nhìn sâu, nhìn xa, nhìn qua những gì xảy đến trong từng biến cố riêng lẻ để có thể tiếp cận chương trình lớn lao của Thiên Chúa cho bản thân mình cũng như anh chị em đồng loại.

Với những người duy lý, ‘quan phòng’ không thuộc kho tàng tư tưởng hay ngôn ngữ của họ. Đối với họ, lý trí con người đóng vai trò chủ đạo trong việc tiếp cận, phân định, đánh giá sự vật, hiện tượng, biến cố. Nhiều người cho rằng tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa làm giảm thiểu những cố gắng của con người trong việc tiếp cận hay lĩnh hội thực tại. Hậu quả là con người ngày càng trở nên lười biếng trong việc tìm hiểu các thực tại để mưu cầu lợi ích cho bản thân cũng như tha nhân giữa lòng thế giới. Lịch sử nhân loại đã từng xuất hiện nhiều hình thức tôn giáo hay triết lý chối bỏ sự hiện diện và hoạt động của Thiên Chúa Ngôi Vị (Personal God). Chẳng hạn, những người theo trường phái Khắc Kỷ (Stoicism, xuất hiện khoảng đầu thế kỷ thứ II trước Công Nguyên) khuyến khích mọi người sống thuận theo quy luật tự nhiên, hòa hợp với các nguyên lý tự nhiên. Đối với họ, muôn vật muôn loài có năng lực tự thân để duy trì, biến đổi và phát triển mà không cần sự trợ lực nào khác. Vào thế kỷ XVII và XVIII, với Kỷ Nguyên Ánh Sáng (the Enlightenment), có những người cổ vũ hệ thống triết lý hay tôn giáo thuần lý (Deism) tin nhận Đấng sáng tạo, Đấng thiết lập vũ trụ trong trật tự nhưng sau đó để mọi sự vận hành theo luật tự nhiên chứ không tham dự hay can thiệp. Đấng ấy ‘vô cảm’, không chăm sóc, bảo vệ, hướng dẫn muôn vật muôn loài. Thiên Chúa của mặc khải Ki-tô Giáo là Thiên Chúa sáng tạo và quan phòng muôn vật muôn loài Người đã dựng nên. Theo đó, những gì hiện diện trong môi trường thế giới thụ tạo đều có mục đích và mục đích tối hậu là được biến đổi trọn vẹn, được thành toàn theo kế hoạch của Người. Nói cách khác, Thiên Chúa không sáng tạo vũ trụ cũng như muôn vật muôn loài như con người làm chiếc bóng bay rồi thả lên trời mà không quan tâm đến số phận của chiếc bóng bay đó.

Khi tiếp cận thực thể nào đó, con người thường dựa vào khả năng hay kinh nghiệm của mình và cho rằng mình nắm bắt được thực thể đó. Trong thực tế, bản chất của thực thể luôn kỳ diệu hơn khả năng nhìn nhận hay hiểu biết của con người. Nói cách khác, sự nhìn nhận hay hiểu biết của con người về thực thể nào đó thường phiến diện. Con người hiểu biết ‘có ngần có hạn’ bởi vì con người bị giới hạn bởi không gian, thời gian cũng như muôn vàn hình thức giới hạn khác. Thông thường, nhận thức của con người lệ thuộc vào kinh nghiệm mà con người thủ đắc. Do đó, con người khó có thể nhìn nhận sự vật hay hiện tượng cách khách quan tuyệt đối. Trong Bài Ca Đức Mến, thánh Phao-lô viết: “Khi cái hoàn hảo tới, thì cái có ngần có hạn sẽ biến đi. Cũng như khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con, hiểu biết như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con; nhưng khi tôi đã thành người lớn, thì tôi bỏ tất cả những gì là trẻ con… Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn, mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên Chúa biết tôi” (1 Cr 13,10-12). Hơn nữa, không ít người lầm tưởng cho rằng ‘ý mình là ý Chúa’, ‘sự hiểu biết của mình cũng là sự hiểu biết của Chúa’, ‘quyết định của mình là quyết định của Chúa’. Thực ra, không phải như vậy, sự hiểu biết cũng như đường lối hay tư tưởng của Thiên Chúa luôn thẳm sâu, nhiệm mầu, vượt quá khả năng con người (Is 55,8-9). Sự hiểu biết của Thiên Chúa không lệ thuộc vào bất cứ thứ gì, đồng thời, sự hiểu biết của Người không thay đổi, bởi vì, như thánh Tô-ma A-qui-nô quả quyết: “Thiên Chúa không hiểu vạn vật theo ý tưởng tồn tại bên ngoài Người” (Thomas Aquinas, Summa Theologiae I, q.15, a.1).

Để trả lời cho câu hỏi ‘tại sao Thiên Chúa không tạo dựng một thế giới thật hoàn hảo để không có một sự dữ nào xuất hiện?’, cùng với tư tưởng của thánh Tô-ma A-qui-nô, Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo khẳng định: “Trong sự khôn ngoan và nhân hậu vô biên của Người, Thiên Chúa đã tự ý sáng tạo một thế giới trong ‘tiến trình’ hướng về sự trọn hảo tối hậu. Theo ý định của Thiên Chúa, sự tiến hóa này gồm có việc vật này xuất hiện và vật khác biến đi, có cái hoàn hảo hơn và có cái kém hơn, có xây đắp và cũng có tàn phá trong thiên nhiên. Vì vậy bao lâu mà cuộc sáng tạo chưa đạt được sự trọn hảo của nó, thì cùng với điều tốt thể lý, cũng có sự dữ thể lý” (GLGHCG 310). Sự dữ phổ biến, sự dữ lan tràn khắp nơi, sự dữ hiện diện trong mỗi người cũng như trong các hình thức cộng đoàn mà con người tham dự. Sự dữ là một trong những vấn nạn làm cho con người khó hiểu về sự quan phòng của Thiên Chúa. Để trả lời cho những câu hỏi như ‘tại sao Thiên Chúa toàn năng lại cho sự dữ xảy ra?’ hay ‘tại sao Thiên Chúa lại không can thiệp những người đau khổ?’, Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo quả quyết: “Việc Thiên Chúa cho phép có sự dữ thể lý và sự dữ luân lý là một huyền nhiệm mà Thiên Chúa soi sáng nhờ Con của Người là Đức Giê-su Ki-tô, Đấng đã chết và sống lại để chiến thắng sự dữ. Đức tin giúp chúng ta xác tín rằng, Thiên Chúa sẽ không cho phép có sự dữ xảy ra nếu Người không rút được sự lành từ chính sự dữ, bằng những con đường mà chúng ta chỉ biết được trọn vẹn trong đời sống vĩnh cửu” (GLGHCG 324). Trong hành trình loan báo Tin Mừng, khi người ta kể cho Đức Giê-su nghe về chuyện những người Ga-li-lê bị Phi-la-tô giết cách dã man, Đức Giê-su nói với họ rằng không phải những người Ga-li-lê này tội lỗi hơn những người Ga-li-lê khác. Đồng thời, Người nói: “Nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy” (Lc 13,5).

Mặc khải Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng sự dữ xâm nhập trần gian là do con người lạm dụng tự do của mình, quay lưng lại với Thiên Chúa, với tình thương của Người. Tuy nhiên, thánh Phao-lô viết: “Ở đâu tội lỗi đã lan tràn, ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội” (Rm 5,20). Người ta không thể nói sự dữ là sự lành, cái xấu là cái tốt, tội lỗi là thánh thiện. Các lời nguyền rủa trong sách ngôn sứ I-sai-a giúp chúng ta hiểu thêm điều này: “Khốn thay những kẻ bảo cái tốt là xấu, cái xấu là tốt, những kẻ biến tối thành sáng, sáng thành tối, biến cay đắng thành ngọt ngào, ngọt ngào thành cay đắng” (Is 5,20). Với thánh Au-gút-ti-nô, sự dữ hiện diện là vì thiếu vắng sự lành (St. Augustine, Enchiridion 11). Cũng theo thánh nhân, Thiên Chúa toàn năng và tốt lành vô cùng, có quyền lực tối cao trên muôn loài không bao giờ cho phép bất cứ sự dữ nào xảy ra trong những công việc của Người nếu Người không đủ quyền năng và tốt lành để đem lại sự lành từ sự dữ (St. Augustine, Enchiridion 11). Thánh Tô-ma A-qui-nô căn dặn mọi người: “Tốt hơn cho chúng ta nếu chúng ta không biết những điều thấp kém và hèn hạ bởi vì chúng sẽ ngăn cản sự hiểu biết của chúng ta về những điều tốt lành và cao cả vượt trội. Hơn nữa, chúng ta không thể cùng lúc hiểu biết mọi thứ. Tư tưởng của chúng ta về sự dữ đôi khi làm cho ý muốn của chúng ta nghiêng về sự dữ” (Thomas Aquinas, Summa Theologiae I, q.22, a.3). Trong thư gửi tín hữu Rô-ma, thánh Phao-lô viết: “Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người, tức là cho những kẻ được Người kêu gọi theo như ý Người định” (Rm 8,28). Điều này có nghĩa rằng các hình thức đau khổ mà con người phải gánh chịu không do tội lỗi của mình cũng nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa hầu thanh luyện và biến đổi con người.

Sống giữa thế gian, con người phải đối diện với nhiều hình thức sự dữ. Hai hình thức sự dữ căn bản mà ai cũng có thể kinh nghiệm là sự dữ luân lý và sự dữ tự nhiên. Sự dữ luân lý liên quan đến cách hành xử của các thụ tạo có lý trí, ý chí và tự do; sự dữ tự nhiên là những gì diễn ra trong môi trường tự nhiên gây ảnh hưởng xấu đến con người cũng như vạn vật, chẳng hạn như mưa bão, nắng hạn, động đất. Bao lâu còn trong hành trình trần thế, bấy lâu con người không thể hoàn toàn thấu hiểu mầu nhiệm sự dữ. Quả thực, như đề cập ở trên, vấn nạn sự dữ luôn vượt quá khả năng trả lời của con người. Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo đặt câu hỏi và diễn giải như sau: “Nếu Thiên Chúa là Cha Toàn Năng, Đấng Sáng Tạo nên thế giới có trật tự và tốt lành, chăm sóc hết mọi thụ tạo, tại sao có sự dữ? Trước câu hỏi không thể tránh và khẩn thiết, vừa đau thương, vừa bí nhiệm này không thể có một câu trả lời ngắn gọn mà đầy đủ được” (GLGHCG 309). Theo Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo: “Không có bất cứ chi tiết nào của sứ điệp Ki-tô Giáo mà không là một phần của câu trả lời cho câu hỏi về sự dữ” (GLGHCG 309). Nhãn quan của thánh Tô-ma A-qui-nô về sự dữ và những khiếm khuyết nơi vạn vật đáng để được chúng ta quan tâm. Theo ngài: “Sự khiếm khuyết của vật này làm nảy sinh vật khác và qua đó giống loài được bảo tồn” (Thomas Aquinas, Summa Theologiae I, q.22, a.2). Cũng theo ngài: “Trong vũ trụ, nhiều điều thiện sẽ vắng bóng nếu mọi điều ác đều bị ngăn cản” (Thomas Aquinas, Summa Theologiae I, q.22, a.2). Đặc biệt, theo mặc khải Ki-tô Giáo, sự dữ không phải là ‘tiếng nói cuối cùng’ của xã hội loài người cũng như muôn vật muôn loài bởi vì tiếng nói cuối cùng là tiếng nói của Thiên Chúa tình yêu, tiếng nói cho phép con người và muôn vật muôn loài được quy tụ trong Đức Giê-su hiển thắng.

Triết gia Descartes (1596-1650) nói rằng ‘tôi suy tư nên tôi hiện hữu’ (Cogito, ergo sum). Là Ki-tô hữu, chúng ta nói rằng ‘nhờ sự quan phòng của Thiên Chúa nên tôi hiện hữu’. Để có thể nhận thức và đáp lại sự quan phòng của Thiên Chúa đối với bản thân mình, với anh chị em đồng loại cũng như với muôn vật muôn loài, mọi người được mời gọi sống trong tâm tình tạ ơn. Viết thư cho Ti-mô-thê, thánh Phao-lô căn dặn: “Tất cả những gì Thiên Chúa tạo dựng đều tốt, và không có gì phải loại bỏ, nếu biết dùng trong tâm tình tri ân cảm tạ” (1 Tm 4,4). Con người cần biết tạ ơn Thiên Chúa bởi vì bản thân mình không thể ‘tự hiện hữu’. Con người tạ ơn Thiên Chúa vì những gì mình sở hữu đều thuộc về Người. Con người tạ ơn Thiên Chúa vì con người luôn mắc nợ Thiên Chúa chứ Thiên Chúa không mắc nợ con người bất cứ điều gì. Trong thư gửi tín hữu Ê-phê-xô, thánh Phao-lô viết: “Chúng ta là tác phẩm của Thiên Chúa, chúng ta được dựng nên trong Đức Ki-tô Giê-su, để sống mà thực hiện công trình tốt đẹp Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng ta” (Ep 2,10). Ngài khuyên dạy các tín hữu: “Trong mọi hoàn cảnh và mọi sự, hãy nhân danh Đức Giê-su Ki-tô, Chúa con người, mà cảm tạ Thiên Chúa là Cha” (Ep 5,20). Đối với tín hữu Phi-líp-phê, ngài viết: “Trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện. Và bình an của Thiên Chúa, bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ cho lòng trí anh em được kết hợp với Đức Ki-tô Giê-su” (Pl 4,6-7).

Trước khi bước vào cuộc khổ nạn, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: ‘Thầy là Đường’ (Ga 14,6). Chúng ta có thể khẳng định rằng Đường của Đức Giê-su là Đường Thiên Chúa Quan Phòng. Quả thực, nhờ Người mà muôn vật được tạo thành, hơn nữa, nhờ Người mà muôn vật được duy trì, chăm sóc, bảo vệ. Kinh nghiệm cuộc sống cho chúng ta biết ai làm được điều gì thì cũng có thể duy trì, chăm sóc, bảo vệ điều đó. Tương tự như vậy, nhờ Đức Giê-su, với Đức Giê-su và trong Đức Giê-su, Thiên Chúa sáng tạo, thánh hóa và đem lại ơn cứu độ cho con người cũng như biến đổi muôn vật muôn loài. Nói cách khác, Đức Giê-su không chỉ là Đấng ‘nhờ Người mà muôn vật được tạo thành’, mà còn là Đấng tỏ bày sự quan phòng của Thiên Chúa hầu biến đổi và định hướng con người cũng như muôn vật muôn loài tới thời viên mãn. Tác giả thư gửi tín hữu Do-thái viết về Đức Giê-su như sau: “Người là phản ánh vẻ huy hoàng, là hình ảnh trung thực của bản thể Thiên Chúa. Người là Đấng dùng lời quyền năng của mình mà duy trì vạn vật. Sau khi đã tẩy trừ tội lỗi, Người lên ngự bên hữu Đấng Cao Cả trên trời” (Dt 1,3). Như vậy, không có gì nằm ngoài ‘biên giới sự quan phòng của Thiên Chúa’ được thể hiện nơi Đức Giê-su, đặc biệt nơi Biến Cố Người hiện diện bằng xương bằng thịt giữa gia đình nhân loại. Ngoài Đức Giê-su là Đường Thiên Chúa Quan Phòng, không có con đường nào khác giúp con người thoát khỏi ách nô lệ tội lỗi, sự chết và được chung hưởng hạnh phúc sự sống vĩnh cửu (Cv 4,12).

Các Ki-tô hữu được mời gọi đón nhận Đức Giê-su, đón nhận Đường Thiên Chúa Quan Phòng và sống theo Đường Thiên Chúa Quan Phòng trong mọi biến cố đời mình. Đặc biệt, các Ki-tô hữu được mời gọi loan báo Đường Đức Giê-su và Tin Mừng của Người cho anh chị em đồng loại. Việc loan báo này luôn đi đôi với những hy sinh, đau khổ thậm chí hy sinh mạng sống. Tuy nhiên, chuyện ‘được hay mất’ theo ngôn ngữ nhân loại cần nhường bước cho sự quan phòng của Thiên Chúa đối với con người cũng như muôn vật muôn loài. Trong thư gửi tín hữu Cô-lô-xê, thánh Phao-lô viết: “Tôi đã trở nên người phục vụ Hội Thánh, theo kế hoạch Thiên Chúa đã uỷ thác cho tôi, liên quan đến anh em: Đó là tôi phải rao giảng lời của Người cho trọn vẹn, rao giảng mầu nhiệm đã được giữ kín từ bao thời đại và qua bao thế hệ, nhưng nay đã được tỏ ra cho dân thánh của Thiên Chúa” (Cl 1,25-26). Còn trong thư gửi Ti-mô-thê, thánh nhân viết về ân sủng nhưng không của Thiên Chúa đối với con người như sau: “Người đã cứu độ và kêu gọi chúng ta vào dân thánh của Người, không phải vì công kia việc nọ chúng ta đã làm, nhưng là do kế hoạch và ân sủng của Người. Ân sủng đó, Người đã ban cho chúng ta từ muôn thuở trong Đức Ki-tô Giê-su, nhưng giờ đây mới được biểu lộ, vì Đấng cứu độ chúng ta là Đức Ki-tô Giê-su đã xuất hiện. Chính Đức Ki-tô đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh bất tử” (2 Tm 1,9-10). Công Đồng Vatican II dạy: “Nhiệm vụ cao cả của mọi giáo dân là làm cho ý định cứu độ của Thiên Chúa ngày càng lan tới tất cả mọi người ở mọi nơi và mọi thời đại. Vì thế, khắp nơi phải mở đường cho họ tích cực tham gia vào công cuộc cứu độ của Giáo Hội, tùy sức lực họ và tùy nhu cầu của thời đại” (LG 33). Như vậy, loan báo Đức Giê-su, Đường Thiên Chúa Quan Phòng, cũng như Tin Mừng của Người thuộc về bản chất của Giáo Hội cũng như của những ai nhìn nhận Đức Giê-su là Thầy và là Bạn của mình.

Chúng ta có thể kết luận rằng sự quan phòng của Thiên Chúa là việc Người tỏ bày quyền năng và lòng thương xót trong tiến trình sáng tạo, gìn giữ, bảo vệ, chăm sóc cũng như định hướng muôn vật muôn loài tới sự hoàn hảo tối hậu. Thiên Chúa sáng tạo cũng là Thiên Chúa quan phòng, do đó, sáng tạo và quan phòng đều ở trong ‘thì duy nhất’ của Thiên Chúa đối với những gì Người dựng nên. Theo ý định và tình yêu khôn tả của Người, các thực thể trong thế giới thụ tạo là ‘những dự án chưa hoàn thành’ (unfinished projects). Nhờ sự quan phòng của Thiên Chúa, tất cả được định hướng về thời cánh chung là thời Người quy tụ mọi sự trong Con Yêu Dấu của Người là Đức Giê-su. Khi con người phạm tội, phản nghịch cùng Thiên Chúa cũng là khi sự chết xâm nhập trần gian. Tuy nhiên, Thiên Chúa quan phòng hoạch định chương trình cứu chuộc của Người mà cao điểm là sự hiện diện của Đức Giê-su giữa lòng trần thế. Trong hành trình loan báo Tin Mừng, Đức Giê-su tỏ bày sự quan phòng của Thiên Chúa đối với con người cũng như muôn vật muôn loài. Đặc biệt, Người tỏ bày sự quan phòng của Thiên Chúa qua việc chữa bệnh, trừ quỷ, tuyển chọn các môn đệ, thiết lập Giáo Hội cũng như công bố những tiêu chuẩn luân lý mới mà cao điểm là giới răn yêu thương mà Người đã loan báo và thực thi. Người mời gọi mọi người đáp lại chương trình Thiên Chúa quan phòng đối với bản thân và anh chị em đồng loại cũng như muôn vật muôn loài. Hơn nữa, Người mời gọi mọi người cộng tác với Thiên Chúa và với nhau trong việc trở thành ‘những nguyên nhân đệ nhị’, nghĩa là trở thành khí cụ hữu hiệu của Thiên Chúa quan phòng giữa lòng thế giới. Đặc biệt, Người mời gọi mọi người trong gia đình nhân loại hãy theo Đường của Người, Đường Thiên Chúa Quan Phòng, để đến với Thiên Chúa, đến với nhau và đến với muôn vật muôn loài trong thế giới thụ tạo.

Gm. Phêrô Nguyễn Văn Viên
Nguồn: hdgmvietnam.com