Đường đi của gió (Giải Viết Văn Đường Trường 2017)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1738 | Cật nhập lần cuối: 6/16/2017 9:28:49 AM | RSS

Đường đi của gió (Giải Viết Văn Đường Trường 2017)Chán chường. Nó nằm vật ra giường. Mùi thơm của sáp làm nó cảm thấy bớt ngột ngạt hơn. Lôi chiếc Samsung J7 ra, nó đăng nhập facebook. Như một thói quen không kiểm soát, nó lướt một lượt đọc các thông tin. Chẳng có gì mới. Ném chiếc điện thoại sang một bên, nó thở dài… Cầm lại chiếc điện thoại, nó treo một status: “Đức Kitô thật tuyệt vời, còn những người Công giáo thì…”. Nó bỏ lửng trong dấu ba chấm.Vừa mới đăng lên, lũ bạn đã ào vào bình luận:

- Thất bại rồi à?

- Đó, tao nói ngay từ đầu rồi mà mày có chịu nghe…

- Ngay từ đầu tao đã biết vậy rồi, con hâm…

***

… Nó và anh yêu nhau gần 5 năm. Ngày đó, nó còn là cô sinh viên ngành ngôn ngữ Anh của ĐH Nha Trang. Nó biết anh trong một buổi cắm trại liên chi đoàn. Hiền lành, ít nói. Đó là ấn tượng đầu tiên của nó về anh. Nó chẳng mấy ấn tượng về anh, nó vốn là một người năng nổ, cá tính khá mạnh, luôn sôi nổi, nhiệt huyết trong cuộc sống. Điều làm nó bị chinh phục là tối đó khi xả trại, trên đường đi về, cả đoàn đi ngang qua chỗ bà cụ hành khất, giữa cái tiết trời giá rét của mùa đông Nha Trang mà bà cụ chỉ có manh áo mỏng như tơ ngồi co ro dưới gốc cây ven đường, chìa cái nón lá rách bương ra… Trong khi cả đoàn đi qua ai cũng dửng dưng mải lo nói về cuộc trại… thì anh tiến lại, cởi chiếc áo khoác của mình, choàng lên người bà cụ…

Nó bắt đầu tìm hiểu về anh. Anh hơn nó 2 tuổi, hiện là sinh viên năm cuối khoa kinh tế. Hiền lành, ít nói, học giỏi, tốt bụng. Đó là bạn bè nó nhận xét về anh. Vốn mạnh mẽ và cá tính, xác định được đối tượng, nó bắt đầu làm quen anh.

… Sau sáu tháng, nó và anh chính thức thành một đôi. Nó hạnh phúc dưới sự quan tâm che chở của anh, nó thấy mình thật an toàn. Cái hiền lành, khờ khờ của anh đôi khi làm nó phát bực… nhưng chắc cũng vì cái điểm khác người này mà nó yêu anh.

Yêu nhau một thời gian, anh mới kể cho nó nghe anh từng là một học viên – một chủng sinh dưới mái trường Đại chủng viện Sao Biển… Anh không nói cho nó lý do vì sao anh không tiếp tục con đường tận hiến nữa. Nó bất ngờ. Nó hơi hụt hẫng. Nó hụt hẫng không phải vì anh từ bỏ con đường tận hiến… nhưng vì anh là một người Công giáo, còn nó – một con chiên Tin lành. Nó sợ nó và anh sẽ không có kết quả vì không cùng tôn giáo. Nhưng thôi kệ, nó nhắm mắt bỏ qua, không quan tâm nữa, nó tin vào tình Chúa quan phòng.

Suốt 5 năm yêu nhau, anh và nó chưa một lần nào gặp phải những bất đồng quan điểm về tôn giáo. Thú thực nó phải phục anh vì thái độ tích cực và tôn trọng của anh đối với tôn giáo của nó, trong khi, dù không nói ra nhưng nó vẫn có ấn tượng không tốt về đạo Công giáo, nó vốn bảo thủ. Có lần nó hỏi anh:

- Anh nghĩ thế nào về đạo Tin lành?

Anh nhìn nó mỉm cười, ôn tồn trả lời:

- Chẳng phải anh em Tin lành vẫn luôn tin vào Kinh Thánh đó sao! Trong Kinh Thánh Chúa nói rõ ràng: “Gió muốn thổi đâu thì thổi” (Ga 3, 38), do đó, không phải anh nghĩ như thế nào nhưng Giáo Hội dạy anh biết rằng trong mỗi tôn giáo – kể cả những tôn giáo ngoài Kitô giáo luôn có những hạt giống của Lời, nghĩa là nơi các tôn giáo khác luôn mang trong mình một tia sáng nào đó của chính Chân Lý đang chiếu soi tất cả mọi người (x. Nostra Aetate, Số 2).

- Nghĩa là ngoài Giáo Hội vẫn có ơn cứu độ?- Nó thắc mắc.

- Đúng rồi em.

- Sao vẫn còn truyền giáo làm gì anh?

- Ah, hihi vì Giáo hội tự bản chất là truyền giáo (x. Ad gentes, số 2), nói nôm na là: sứ mạng truyền giáo được bắt nguồn từ Ba Ngôi, sứ mạng này được Giáo hội thi hành ngay từ những buổi sơ khai và trải dài đến ngày nay và ngàn sau, sứ mạng này luôn tồn tại và thích ứng theo những hoàn cảnh cụ thể của từng giai đoạn lịch sử và từng nền văn hóa….

- Anh nói cứ như mấy ông cụ non, hihi…

- Thôi, cái này mà nói thì dài lắm, bữa nào được nghỉ rồi anh “giảng” cho nghe, hihi…

Anh vẫn luôn ôn tồn và uyên bác trong mọi chuyện như vậy.

***

Ngày nó ra trường, anh đã có công ăn việc làm ổn định. Anh đề nghị nó về ra mắt gia đình anh. Nó hơi bất ngờ, nhưng nó mừng lắm… vì tuổi nó cũng hăm đi hăm lại nhiều lần rồi mà… Bất chợt, nó nhìn lên cây thánh giá… lòng nó bất an…

Ngày ra mắt gia đình anh, nó hồi hộp vô cùng, cái cảm giác giống như ngày một mình nó khăn gói từ quê vào Nha Trang thi đại học vậy. Nó cố chọn cho mình bộ đồ giản dị nhất vì nó biết gia đình anh vốn đạo đức, ghét cầu kì, kiểu cách.

Anh đón nó, chở nó tới nhà anh, đón nó là bố mẹ anh. Thoạt nhìn (vì nó có dám nhìn chính diện đâu, hix) bố anh dáng cao, quắc thước, nghiêm nghị. Còn mẹ anh: duyên dáng, giản dị trong bộ bà ba nâu hơi cũ, đã sờn màu. Nó hơi khó thở. Nó cảm thấy hơi ngột ngạt, không khí không được…

Nhưng rồi không khí căng thẳng dãn ra ngay khi đứa em út của anh chạy ra ríu rít:

- Ah… ah… chị Nhi tới rồi… Sáng giờ anh Nhân cứ như đứng đống lửa như ngồi đống than… hết soi gương lại đi ra đi vô xem đồng hồ… chỉ mong tới giờ đi đón chị, hehe…

- Cái con bé này… đi vô trong, chỗ người lớn.- Mẹ anh làm mặt nghiêm.

- Vô nhà đi con, đừng có sợ.- Mẹ anh cười, nói với nó.

- Dạ, con cảm ơn hai bác.- Nó khép nép (lúc này nó mới sực nhớ, run quá nó quên chào…).

Buổi nói chuyện hết sức vui vẻ, Nhi thầm cảm ơn bé út, nhờ nó pha trò mà Nhi đỡ sợ, nói năng mạnh dạn hơn… Mọi chuyện có lẽ đã êm xuôi, bất chợt mẹ anh hỏi:

- Nhi ở xứ nào con? Cha sở là cha nào con hè?

- Dạ…- Nó trợn mắt. Nó quay sang nhìn anh, có lẽ anh chưa nói với gia đình về…

- Nhi ở bên Vĩnh Phước đó mẹ, Nhi theo đạo Tin lành.- Anh nói tỉnh bơ. Còn nó thì thấy bầu trời quay vòng vòng…

Không khí thoáng có chút gì đó chùng lại. Ba mẹ anh đưa mắt nhìn nhau. Vài phút im lặng trôi qua, Nhi cảm thấy như mấy năm… Ba anh mở lời:

- Xin lỗi con nghen, nhà bác có chuyện chút, hẹn con hôm khác nghen.

- Dạ.- Nó lí nhí trả lời.

Nó chào ba mẹ anh, đứng dậy ra về. Anh chở nó, suốt dọc đường hai đứa im lặng.

- Em vào nhà đi. Tin ở anh.

Nó chỉ biết sà vào lòng anh. Yên lặng. Chờ mong.

***

Nó nằm trên giường, chán nản, đăng status, nhưng không trả lời bất kì bình luận nào hết… Nó nhìn lên trần nhà… tuyệt vọng… mông lung… Nó không mong chờ gì lắm, nó biết giữa Công giáo và Tin lành luôn có một khoảng cách… Nó sợ cái khoảng cách vô hình ấy.

Năm ngày trôi qua. Đã năm ngày anh không liên lạc với nó. Nó cũng giam mình trong phòng mấy ngày nay.

Một tuần sau, nó không muốn gục ngã như vậy nữa, nó bắt đầu gắng hòa mình vào cuộc sống.

Sáng đó, nó đang nấu bữa sáng, chợt chuông cửa vang lên, đeo chiếc tạp-giề nó vội chạy ra mở cửa… Là anh.

- Em tưởng anh trốn luôn rồi.- Nó làm mặt giận.

- Em làm gì không? Đi chỗ này với anh.

- Đi đâu?

- Đi rồi biết.- Anh cười hiền.

- Chờ em chút.

Nó chạy vào nhà thay vội bộ đồ, nó theo anh đi, sau khi xin phép ba mẹ.

Anh chở nó chạy dọc đường biển, mãi đến trước một nhà thờ, anh mới dừng lại:

- Vào thôi em, đây là chỗ cha giáo hồi dạy giáo luật cho anh ở, giờ ngài đang nghỉ hưu.

- Đưa em tới đây làm gì?

- Vô rồi biết, hihi.- Lại cười.

Đón chúng tôi là một ông cụ “bình dân” hết sức: áo may-ô, quần xoắn ống cao ống thấp đang cặm cụi nhổ cỏ.

- Con chào cha giáo.- Anh cất tiếng.

- Ah! Nhân hả con, vào đi, con đi với bạn ah?

- Dạ, con có kể với cha trước rồi đó.

- Ah… khà khà… Nhi… uhm được… được… hai con vào nhà đi, cha rửa tay rồi vô.

Nó với anh vào phòng khách của cha.

Sau khi nghe anh trình bày cặn kẽ mọi chuyện, cha mỉm cười:

- Chuyện này về mặt giáo quyền thì không khó, cái khó là tâm thức của người giáo dân mình con ah. Kể từ sau công đồng Vaticano II, Giáo hội đã có một cái nhìn đầy thiện chí với các tôn giáo. Chủ yếu là hàng giáo phẩm của mình chưa thưc sự thấm nhuần tư tưởng của công đồng, do vậy mà chưa thể nói cho người giáo dân được. Khổ vậy đó con.

- Vậy là có thể tiến tới hôn nhân mà không bị ngăn trở phải không cha?- Nó vội vàng.

- Đúng rồi con, không có gì ngăn trở hết.- Cha cười hiền từ.

- Vậy cha giúp con nói với ba con được không cha?

- Ah!! Ai chớ ông Sáu thì căng ah…

- Đi mà cha… giúp tụi con đi cha.- Nó nài nỉ

- Thôi được rồi… cha sẽ cố gắng.

- Thiệt hở cha?- Nó háo hức.

- Uh thì trường hợp của hai đứa cũng không khó. Trường hợp này gọi là Hôn nhân hỗn hợp (Giáo luật, điều 1124), nếu không có phép minh nhiên của thẩm quyền cấm kết hôn thì tụi con chỉ việc đến cha sở, xin ngài hướng dẫn, có thể chính ngài sẽ xin bản quyền (Giám mục, Tổng đại diện, Đại diện Giám mục) ban phép, và nếu xét thấy Nhi nằm trong một hội thánh Tin lành mà Giáo hội không công nhận phép Thánh Tẩy thì Nhi sẽ được rửa tội lại, còn không thì thôi. Dĩ nhiên, Nhân, con phải cam kết sẵn sàng tránh mọi nguy cơ mất đức tin và phải làm tất cả để con cái được rửa tội và được giáo dục trong Giáo hội Công giáo (x. Giáo luật, điều 1125, khoản 1):

- Dạ thưa cha, những điều này thì chúng con làm được.

- Uh, vậy thì tốt rồi.

Sau đó nó với anh còn nói chuyện với cha thêm ít lâu nữa, nó thấy linh mục Công giáo thân thiện đấy chứ, đâu phải đáng ghét như nó nghĩ… Có lẽ nó đang lầm về mối quan hệ giữa Công giáo và Tin lành chăng? Nó nghĩ mông lung.

***

- Sao? Ông Sáu rõ chưa?

- Dạ con cảm ơn cha! Không có cha nói chắc con làm chuyện quấy rồi.

- Có gì đâu mà ơn với nghĩa… haha… Mà tui cũng hi vọng gia đình mình sống sao cho con Nhi nó thấy được giữa Công giáo và Tin lành không hề có mối “thù” nào hết nghen ông. Đó là cách truyền giáo đó ông Sáu.

- Dạ, con nghe lời cha.

Ông chào cha, vui vẻ ra về.

***

- Anh thấy cái váy này được hông?

- Uh, đẹp lắm.- Anh nhìn nó mỉm cười, nụ cười thật ấm.

- Anh này… Không thèm nhìn mà bảo là đẹp… người gì cứ như khúc gỗ… Đúng là đồ…. không cảm xúc!- Nó làm mặt giận.

Anh lại cười…

Bên trong Studio áo cưới, có đôi bạn trẻ đang hạnh phúc.

Ngoài trời gió vẫn thổi, có thể nghe tiếng gió nhưng không biết gió từ đâu đến và thổi về đâu (x. Ga 3, 8).

Ms: 17-131
Giải Viết Văn Đường Trường 2017, Bản tin 13