Sự nhận lời

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 713 | Cật nhập lần cuối: 2/3/2016 8:53:28 AM | RSS

Một hôm có một thiếu phụ khác đến gặp vị ẩn sĩ. Thấy ông đang cầu nguyện, không muốn làm rộn, nàng đứng yên trước cửa. Cầu nguyện xong, đạo sĩ bước ra ngoài, thiếu phụ lên tiếng:


- Thưa cha, cha cầu nguyện làm gì? Cho dù các linh mục muốn nói gì đi nữa thì cũng không đúng, vì Thiên Chúa đâu có nhận lời cầu xin của loài người.


- Chị kia, chị có biết là chị đang nói phạm thượng đó không? Ẩn sĩ đáp.


- Tôi biết điều tôi đang nói, tôi không phạm thượng chút nào, thiếu phụ bình thản trả lời. Từ hai mươi năm nay tôi vẫn xin Thiên Chúa một điều và bao giờ cũng chỉ có một điều đó. Tôi đã nhiều phen phủ phục trước nhũng bàn thờ ở khắp mọi nơi, tôi đã đốt không biết bao nhiêu nến, tôi đã dâng cúng nhiều lần cho Mẹ Thiên Chúa. Lời cầu xin duy nhất ấy hằng liên lỉ dâng lên tự đáy lòng. Đó là tư tưởng đầu tiên mỗi buổi sáng, và cũng là ý nguyện cuối cùng của tôi mỗi tối. Tuy vậy, lời nài van ấy vẫn chưa được chấp nhận. Như thế, khi xác tín rằng Thiên Chúa không nhận lời cầu xin của chúng ta, tôi biết là mình muốn nói gì.


- Không, chị chưa biết đó thôi. Có lẽ lời cầu xin của chị không phù hợp với Thánh ý Thiên Chúa.


Thiếu phụ lắc đầu. Nàng hỏi:


- Phải chăng Thiên Chúa không muốn cho những đôi vợ chồng thương yêu nhau?


Và nàng kể cho đạo sĩ nghe, khi còn con gái, nàng đã lấy một người nàng yêu thương. Nhưng chỉ sau đó ít năm, chồng nàng thay đổi lòng dạ, và tất cả những điều nàng nói hoặc làm để gây lại tình yêu của chồng đều vô hiệu. Bây giờ cả hai người không còn trẻ nữa. Tuy họ vẫn chung sống, nhưng hình như  có một bức tường vô hình ngăn cách, và nếu có muốn cứu vãn tình thế dù chỉ để vớt vát bên ngoài cũng không sao thực hiện nổi, kể xong, nàng nói:


- Thử hỏi còn có điều phiền muộn nào lớn lao cho bằng sống hết năm này qua năm khác bên cạnh người mà ta yêu quí hơn cả lẽ sống, nhưng thực ra chỉ coi nhau như thù địch?


Đạo sĩ nhìn thiếu phụ, lòng đầy thông cảm. Ông hiểu rõ nỗi đau thầm kín và lòng say mến nhiệt thành của tâm hồn này. Ông không thể nói với nàng như vị linh mục trong làng rằng: Lời cầu xin của nàng chưa sốt sắng đủ để vươn lên tới trời. Ông cũng thấy rõ là, mặc dầu thời gian trôi đi, và dù đã phải chịu đau khổ rất nhiều, tình yêu của nàng vẫn còn tươi trẻ và mãnh liệt như thuở ban đầu. Vì thế trái ngược lại với điều vị linh mục làng bên đã làm, ông không tìm cứu vãn danh dự Thiên Chúa bằng cách làm cho thiếu phụ tin rằng tình yêu của nàng là si cuồng như lòng sùng mộ ngẫu tượng, và như thế không đẹp lòng Thiên Chúa. Ẩn sĩ biết rằng con người không bao giờ yêu cho đủ và Thiên Chúa Tình Yêu không thể lên án tình yêu. Ông nói:


- Này chị, chị không biết chị nói gì, vì thế Thiên Chúa không chấp nhận sự phạm thượng của chị. Nhưng chị là nạn nhân của một sự lầm lẫn to tát. Lời cầu xin của chị đã được nhận lời, có lẽ từ lâu, nhưng chị chưa biết đó thôi, và cứ tiếp tục xin một điều mà chị đã được như ý.


- Tôi không hiểu điều ngài muốn nói.


- Cầu nguyện chưa đủ, ẩn sĩ tiếp, còn phải biết nhận thức khi nào lời cầu xin của ta đã được chấp thuận. Chị trở về đi, đừng cầu xin nữa, nhưng hãy chấp nhận điều Thiên Chúa đã ban cho chị.


Ông lui gót vào hang. Nhưng trong cái nhìn của thiếu phụ ánh lên một tia hy vọng. Và như được nâng bổng trên đôi cánh, nàng vội vàng băng mình xuống dốc.


*  *  *


Tám ngày sau, thiếu phụ trở lại trước cửa hang.


- Thưa cha, nàng vui vẻ nói, Thiên Chúa chấp nhận lời cầu xin của loài người. Con đã được kinh nghiệm như thế.


Vị ẩn sĩ ra dấu đồng ý. Theo ông, điều nàng vừa nói chỉ như bày tỏ một sự dĩ nhiên và quá rõ. Và hình như ông đã biết trước những gì nàng sắp nói. Nhưng thiếu phụ như không đồng ý. Nàng mãi  mê theo đuổi ý nghĩ và nhấn mạnh hơn:


- Thưa cha, chiều hôm ở đây về, con vội chạy vào phòng chàng và lần đầu tiên từ hai chục năm nay, chàng đã đứng dậy đón con.


- Thế sao trước đây chàng đã không bao giờ có cử chỉ đó?


- Bởi vì từ hai mươi năm nay, không bao giờ con tỏ ra vồn vã với chàng như bữa đó.Và thiếu phụ tiếp, khi ngước mắt lên nhìn chàng, con đã nhận thấy ở nơi khóe mắt chàng một vẻ gì in hệt ánh mắt rạng rỡ thuở xưa, tia mắt rạng rỡ ngày chúng con thành hôn. Xin cha làm ơn cho con biết tại sao mà trong bao nhiêu năm qua ánh mắt chàng đã hết long lanh?


- Chính tại vì con đã không còn trông đợi ánh mắt rạng rỡ đó xuất hiện nữa, ẩn sĩ trả lời.


- Và bây giờ, chúng con cùng nhau trò chuyện như những năm tươi đẹp nhất trước kia. Những năm vừa qua, thật là dài và nặng nề biết bao, đối với chúng con quả là một cơn ác mộng, và hình như chỉ ngày nay mặt trời mới bắt đầu mọc lên cho chúng con. Thưa cha, cha có thể cắt nghĩa tại sao mặc dầu con đã cầu nguyện nhiều, mà tai họa vẫn có thể giáng xuống và chia rẽ chúng con trong suốt hai mươi năm trời?


- Con còn chưa hiểu sao? Ẩn sĩ trả lời. Con cầu xin sự lành nhưng lòng vẫn tin vào sự dữ, con đã giơ tay cho nó. Chính Thiên Chúa cũng không thể cứu được ta ngoài ý muốn của ta, hoặc ban cho ta sự lành, nếu tay ta luôn luôn chắp lại để cầu nguyện, mà không bao giờ biết mở ra để đón nhận điều chúng ta cầu xin.


Thiếu phụ trở nên đăm chiêu hồi lâu. Hình như nàng đang sống lại thời gian qua. “Thật ta ngu dại biết bao !” Sau khi thốt lên như vậy, nàng vội vã băng mình xuống dốc. Nàng cần có thật nhiều thời khắc để bù lại quãng thời gian đã mất.

 

 

Nguyên tác: Ebba De Pauli, 

L’ERMITE, Delachaux et Niestlé/Paris, 1966, tr. 7-8.

 Chuyển ngữ: Nữ Đan viện Biển Đức