Tim đèn leo lét (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1443 | Cật nhập lần cuối: 6/5/2016 11:53:28 PM | RSS

Tim đèn leo lét (Giải Viết Văn Đường Trường 2016)“Lạy Chúa, con chỉ là kẻ tội lỗi, bất xứng, nào đáng gì được Chúa đoái mắt nhìn xem. Nhưng con tin, lòng thương xót Chúa luôn tuôn đổ muôn ơn lành xuống trên chúng con, cách này hay cách khác. Xin Ngài thương đến những người nữ trong dòng họ con, nếu không quay về được lúc còn sức khỏe, chỉ xin trong giây phút cuối của cuộc đời, bà và cô được đón nhận bí tích hòa giải, được rước Mình Máu Cực Thánh Chúa làm lương thực trên chuyến đi xa xôi ấy. Trong một năm, con sẽ cố gắng mỗi ngày lần một chuỗi Thương xót, xin Chúa thương cho con một dấu chỉ. Lạy Chúa, con không dám đòi hỏi, không dám mặc cả, nhưng con chỉ xin Ngài đón nhận như một chút lòng thành hi sinh con dâng lên, rằng của lễ ấy đã làm đẹp lòng Ngài.”

Trong ngôi giáo đường bé nhỏ của vùng núi Gia Lai, vào đêm vọng Phục Sinh, chứng kiến hơn trăm người dân tộc thiểu số đón nhận đức tin, cô không khỏi bồi hồi nghĩ về hai người nữ trong họ tộc để rồi dâng lên Chúa những lời cầu tha thiết từ đáy lòng.

Cộng tác cùng nhà dòng trong những chuyến đi từ thiện, những đợt hè tình nguyện thời sinh viên, tốt nghiệp đại học xong, cô được các thầy mời lên dạy trường tư của nhà dòng ở vùng Tây Nguyên. Chẳng người thân, chẳng quen biết, nhưng không hiểu sao cô vẫn đủ động lực vượt gần ngàn cây số lên chốn núi rừng này. Gần hai năm qua đi, cô chỉ quẩn quanh trong trường, gắn bó cả ngày với học sinh. Cuối tuần rảnh rỗi thì đi lễ, dạy giáo lý rồi đi chơi với mấy anh chị nội trú trong trường. Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua cho tới một ngày, cô nhận được cú điện thoại từ số lạ:

- Dạ, alo!

- Liên à, cô Hường đây. Cô mới gọi điện về nhà nghe nói con đang ở Gia Lai, con vào từ lúc nào mà không cho cô biết thế!

Cái giọng cao réo réo khiến Liên mường tượng trong đầu. Khoảng kí ức gần hai chục năm trước đưa cô nghĩ về một người. Nhưng nghe đồn…

- Con không nhớ à, cô Hường nhà bà Sáu đây.

- Ôi, cô khỏe không? Con nghe nói cô ở Bắc mà, sao giờ lại ở Gia Lai?

- Làm gì có, cô vào đây gần hai chục năm rồi, cái thời con nhỏ tèo teo, không biết giờ có nhớ cô nữa không vậy?

- Nhớ chứ, sao con quên được. Có cô ở đây mà chẳng biết, gần hai năm qua con cứ tưởng mình chẳng có ai bà con thân thuộc.

- Ừ, cuối tuần con có rảnh không? Bữa nay biết có anh em họ hàng rồi thì lo mà tới thăm thường xuyên nhé!

- Dạ, nhất định vậy rồi. Cuối tuần con rảnh để con tới cô chơi. Nhưng nhà cô ở gần con không ạ? Con ở Đăk Đoa.

- Cô ở Lagrai, cách khoảng 40km đó con. Giờ con đi lên thành phố rồi… Nhưng Liên này, khi nào con đi mua giúp cô quyển sách kinh với sách giáo lý dành cho người dự tòng được không? Ở trong này xa xôi không biết nhà thờ, cũng chẳng biết mua ở đâu.

- Cô mua sách dự tòng làm gì vậy ạ?

- Ờ.. cho dượng con.

- Ủa, thế dượng…

- Ừ, dượng là người ngoại đó con. Vì dượng con trai trưởng nên không thể theo đạo được. Giờ cũng gần 60 rồi, dượng muốn tìm hiểu. À, con mua cho cô quyển giáo lý vỡ lòng nữa.

- Cho ai vậy cô?

- Hai em đó con, một đứa năm nay lớp 9, đứa lớp 7 nhưng chưa rửa tội.

Mỗi câu người cô nói khiến Liên càng há hốc, ngỡ ngàng. Ở chốn đạo toàn tòng ngoài quê có bao giờ nghe những điều kì lạ vậy đâu. Bốn mươi cây số đường núi, xa lắm nhưng có động lực nào đang thúc giục cô đến nhanh hơn.

- Dạ, con hiểu rồi ạ. Cuối tuần con chạy xe tới chỗ cô nhé!

Liên hồi hộp và nóng lòng chờ tới ngày đó. Sau giờ dạy giáo lý ngày Chúa Nhật, cô tới gặp cha xứ để hỏi thăm có nhà thờ nào vùng gần đó không. May quá! Có nhà thờ của các cha cùng dòng Phanxico với cha xứ. Liên trình bày hoàn cảnh của cô mình và xin số điện thoại để tiện liên lạc. Trước khi về, cha còn gửi tặng cho cô một quyển sách Tân Ước có dòng chữ “Mến tặng!” và chữ kí của cha. Cha cũng không quên tặng thêm tràng chuỗi Mân Côi và tờ kinh Lòng Thương Xót. Cha còn đùa với Liên:

- Cô giáo lần này đi công đôi việc rồi nhé! Vừa gặp người thân, vừa truyền giáo cho người ngoại. Biết đâu ông chồng trở lại, anh em của ông cũng trở lại thì sao… Mình cứ tin tưởng việc Chúa làm thật kì diệu!

Lời động viên của Cha như tiếp thêm niềm tin và hi vọng. Liên lên đường và xin Chúa đồng hành, chúc lành cho chuyến đi ý nghĩa này. Trời hôm nay thật đẹp! Cả tuần nắng chói chang, thế mà hôm nay im mát đến lạ. Càng nghĩ Liên càng vui, chắc Chúa thương cho cái thân hình bé nhỏ của cô gái phải chạy đường xa…

- Ôi, lâu quá rồi con! Bữa nay con lớn trông khác xưa nhiều!

- Sao cô nhận ra con thế? Con không nhận ra cô đâu. - Liên cười hỏi.

- Con bố, không giống bố thì giống ai hở? Thôi vào nhà đã con.

Nói rồi, cô dắt tay Liên đi vào trong. Căn nhà nhỏ, không cao lắm nhưng sạch sẽ, xung quanh là vườn cà phê trải dài tít tắp. Bàn tay cô cứ nắm chặt tay Liên như tìm được vật gì rất xưa, rất hiếm. Chẳng để cháu gái kịp hỏi han, cô đã tiếp lời:

- Con ơi, gặp được con cô không biết phải kể hết niềm vui thế nào. Bao năm qua, cô tội lỗi quá, là Giu-đa con à. Năm đi được 1,2 lễ ở dưới phố, nhưng chỉ đứng dưới cửa nhà thờ chứ có rước lễ gì đâu con. Cô cũng chẳng dám đi gặp và nói chuyện với cha xứ, vì sợ cha la. Nhưng không bao giờ cô bỏ đạo đâu con. Mấy lần người ta bảo cô đi học chính trị để được thăng tiến trong công việc, cô dứt khoát không đi, vì mình có đạo. Đêm nào cô cũng đọc kinh và lần chuỗi Mân Côi. Bữa trước cô mơ bị rơi xuống biển, cô sợ lắm, chết mà chưa được xưng tội thì xuống hỏa ngục mất. Đang lo vậy thì cô thấy cái phao. Chắc con là cái phao Chúa, Mẹ gửi đến cho cô rồi.

Thấy giọt nước mắt rơi trên má cô, trong lòng Liên cũng không khỏi xúc động.

- Cô ơi, cha xứ chỗ con dạy giáo lý có quà gửi tặng cô. Cha cảm thông và sẽ rất vui nếu cô đến gặp linh mục gần đây. Cô đừng sợ gì hết. Chúa nhân từ có bao giờ trách phạt và bỏ rơi chúng ta đâu. Các cha hạnh phúc khi thấy con chiên trở về đó cô ạ. Con có xin số điện thoại của cha xứ cách đây chừng 15km, con có hỏi thăm và cha nói cô gọi trực tiếp cho cha được gặp.

- A! Chị Liên tới rồi hở mẹ?

Liên giật mình nhìn ra cửa thì hai đứa nhỏ vừa đi học về. Đứa nào cũng dễ thương, nhanh nhảu.

- Con chào mẹ, em chào chị ạ!

- Hai em đi học về rồi à, sao biết chị Liên vậy?

Thằng em nhanh miệng đáp:

- Biết chứ sao không chị, cả tuần nay ngày nào mẹ chẳng nhắc chị, hình như mẹ vừa khóc, chắc mẹ vui quá đó chị. Ôi, quà nè, có phải tràng hạt đây không chị? Chị Thương có tràng hạt rồi…

- Đẹp quá chị Liên! Em cám ơn chị, đợi em cất cặp xíu. – Cô chị đáp.

Hai nhỏ vừa vào tới phòng đã hét lên:

- Mẹ ơi, mẹ vào mà xem này!

Liên và cô hoảng hốt chạy vào.

- Có chuyện gì vậy con?

- Tràng hạt phát sáng mẹ à. Đẹp quá!

Liên thở phào nhẹ nhõm. Cô không nghĩ hai đứa lại yêu mến chuỗi hạt đến thế. Nhìn bọn nó thích thú và vui, trong lòng cô hạnh phúc vô cùng.

- Hai em nhanh ra đây, chị còn có cái này nữa.

- Còn gì nữa vậy chị.

Liên đưa cho hai em quyển sách kinh, hai quyển giáo lỹ vỡ lòng và tờ kinh Lòng Thương Xót Chúa và dặn:

- Mấy em nhớ chăm chỉ học những quyển này, khi nào thuộc chị sẽ xin Cha cho các em được rửa tội.

- Thật không chị? Em cũng thuộc được kinh Lạy Cha, kính Kính Mừng và Kinh Sáng Danh rồi, vì tối nào mẹ cũng bảo bọn em đọc. Em sẽ cố gắng đọc thuộc nhiều hơn…

Trưa đó là bữa cơm vui nhất suốt bao năm qua. Tiếng cười nói vang mãi không ngớt. Ăn xong, hai em chẳng ngủ, chắc hẳn vui quá, nằm cầm sách đọc mãi. Vừa thấy chị Liên bước ra khỏi phòng, hai đứa đã kéo chị ra ngồi ngoài bàn rồi giành nhau nói:

- Chị ơi, em đọc thuộc kinh này rồi, lát nữa 3 giờ em sẽ đọc. “Kính lạy Máu và Nước đã tuôn trào từ Thánh Tâm Chúa Giê-su như thác nguồn thương xót chúng con, con tín thác vào Chúa!..”

- Chị ơi, em thấy sách đạo dạy hay quá. Phải thảo kính cha mẹ, chị em phải thương yêu nhau, lên trường phải quan tâm bạn bè… trước giờ em ít làm vậy lắm! Em chẳng nhường cho em Kiệt, lên lớp hay bắt nạt bạn, em là con gái mà mạnh mẽ lắm. Hì hì.

Nghe những lời nói đơn sơ, tiếng cười trong trẻo, Liên thầm cám ơn Chúa đã đưa mình lên vùng núi này.

- Ừ, từ bây giờ, hai em phải biết vâng lời cha mẹ, yêu thương nhau hơn, lên lớp phải biết giúp đỡ bạn, quan tâm bạn thì mọi người mới biết người có đạo sống tốt đúng không nào?

- Dạ, đúng rồi chị, từ giờ hai chị em mình không giận nhau nữa nghe Kiệt! Cùng ngoéo tay nào!

Nói xong, hai nhỏ khoác vai nhau cười hạnh phúc. Chiều hôm ấy, bốn con người lòng đầy hân hoan cùng nhau lần chuỗi Thương Xót.

Đến giờ Liên phải về rồi. Bịn rịn không muốn xa cô, xa hai em nhưng Liên phải về với những đứa học trò thân thương, bắt đầu cho tuần học mới.

- Chị ơi, chị nhớ thường xuyên đến chơi và dạy giáo lý cho tụi em nghe! Lúc trưa em đọc mà chưa hiểu Chúa tạo dựng thế nào.

- Chị ơi, lần sau mang thêm cho em tràng chuỗi nữa nha chị! Chị Thương bảo sẽ mang tràng chuỗi lúc sáng lên trường, khoe với các bạn. Em chưa có.

- Ừ, chị hứa sẽ tới thăm và mạng quà, nhưng các em phải nhớ thực hiện những lời chị dặn nhé!- Rồi Liên quay qua chào cô.

Liên lên xe trở về trường. Con đường dài nhưng sẽ hóa gần trong tình yêu! Cô hơi buồn vì dượng đi làm xa, không gặp được. Nhưng phải chăng, đó là sự sắp xếp của Chúa để cô có thời gian tâm sự với ba mẹ con? Cô thầm thì: “Tạ ơn Chúa đã cho con một dấu chỉ! Con sẽ cố gắng hơn nữa!

Cây lau bị dập, Người không đành bẻ gãy

Tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi.”

Mã số: 16-104
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 9