Vỏ trứng rỗng

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 1217 | Cật nhập lần cuối: 2/3/2016 8:53:28 AM | RSS

Đây là chuyện tôi nghe:


Ngồi lớp Hai trường tiểu học Thánh Teresa, cháu J không sao theo kịp mười tám trẻ khác. Đơn giản vì cháu bẩm sinh tâm trí chậm chạp, lại mang một căn bệnh mạn tính đang chuyển biến sang thời kỳ chót.


Một hôm, nhân lễ Phục Sinh gần đến, cô giáo kể các trẻ nghe chuyện Chúa Giêsu, nhấn mạnh ý nghĩa của sự sống mới. Xong rồi cô trao mỗi cháu một vỏ trứng bằng nhựa dẻo và giải thích:


- Các con hãy mang về nhà. Ngày mai mang vào lớp nộp lại cho cô. Cô sẽ mở từng quả trứng ra để xem các con cất thứ gì bên trong. Điều đó chứng tỏ các con hiểu được thế nào là sự sống mới.


Sáng hôm sau, cô thu lại đúng mười chín quả trứng. Lũ trẻ chăm chú theo dõi từng động tác của cô, háo hức chờ khám phá vật bí ẩn giấu trong vỏ trứng của bạn mình, và nôn nóng muốn nghe từng lời phẩm bình của cô.


Trong vỏ trứng đầu tiên là một cánh hoa nhỏ. Giơ cao cánh hoa lên cho cả lớp dễ thấy, cô giải thích:

- Khi nụ hoa hé nở, ai cũng biết xuân về. Cánh hoa này là một dấu hiệu của sự sống mới.


Tiếp theo là một con bướm nhựa. Cô bảo:

- Ai cũng biết con sâu xấu xí sẽ hóa thành cánh bướm đẹp đẽ. Phải rồi, đây cũng là một sự sống mới.


Bằng giọng diễn cảm, cô lần lượt tìm cách thuyết minh sao cho thích hợp với từng trường hợp. Cô không muốn một đứa trẻ nào thất vọng. Chúng phải phấn khởi vì đã khám phá được ý nghĩa sự sống mới.


Thế rồi ngẫu nhiên cô mở ra một vỏ trứng trống trơn. Bối rối, nhưng cô chỉ lặng thinh đặt nó xuống bàn. Cầm lên quả trứng khác, cô chưa kịp mở ra thì cháu J đứng phắt dậy:

- Cô chưa nói về quả trứng của con.


Hơi bất bình, cô nghe giọng mình có vẻ xẵng:

- Có gì đâu để nói! Trống rỗng mà!


J hỏi vặn lại:

- Vậy mộ Chúa Giêsu không trống rỗng sao?


Cả lớp im phăng phắc. Cô kinh ngạc. Xưa nay J luôn thụ động trong lớp, chưa bao giờ cháu ứng xử khác thường thế này. Cuối cùng cô trấn tĩnh, cố giữ giọng dịu dàng:

- Con hiểu gì về nấm mộ trống ấy?


J nói rành rọt:

- Chúa chết đi, xác nằm trong mộ. Rồi Chúa sống lại bước ra, và mộ trống rỗng.


Đúng lúc ấy chuông reo inh ỏi. Khoát tay cho phép bọn trẻ ùa ra sân chơi, cô ngồi xuống, nhìn trân trân cái vỏ trứng rỗng của J trong tay. Và không cầm được nước mắt.


Ba tháng sau, J vĩnh viễn ra đi. Trên mặt quan tài nhỏ bé của cháu, cô giáo sắp một hàng dài mười chín vỏ trứng. Tất cả đều trống rỗng.



Huệ Khải

Trích Nhịp Cầu Tương Tri, Nxb Tôn Giáo 2011, tr. 191-192.