Lòng vị tha (2)

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 669 | Cật nhập lần cuối: 2/3/2016 8:53:28 AM | RSS

(tiếp theo)


3. Hữu ích của lòng vị tha

Lòng vị tha là một cái gì tốt đẹp nhứt, cao quí nhứt, và hữu ích nhứt cho đời, lòng vị tha ví như một bó hoa tươi xinh xắn đủ đầy hương sắc. Mùi hương sạ của hoa tiết ra làm cho ai ai cũng dễ chịu, mát dịu, ngạt ngào. Màu sắc của hoa phô bày lung linh, làm cho ai ai nhìn vào cũng đẹp nhãn thích ưa.


Một hành động vị tha phát ra cho ai, thì làm cho người đó hài lòng an vui hạnh phúc.


Một tư tưởng vị tha phát ra cho ai, thì có tác năng cảm hóa người đó vào đàng thiện lương chơn chánh.


Lòng vị tha chẳng những có ích lợi cho người được ban phát, mà lại còn có ích lợi gấp bội cho mình. Hay có thể nói là vị tha cho mình.


Quả đúng như vậy. Chúng ta vào Đạo là để sửa mình cho ngay chánh, hầu trở nên con người hiền nhân thiện mỹ. Tu để Thánh hóa mình lên hàng Phật Tiên. Muốn thành Tiên Phật thì phải có lòng nhân giống như Tiên Phật, mà muốn có lòng nhân và muốn làm cho lòng nhân mở rộng thì phải có đối tượng, con người, để mình phục vụ, để mình giúp đỡ, để mình phát triển, lòng vị tha như vậy là vị tha cho mình rồi còn gì nữa!

* Lòng vị tha còn là phương thuốc thần. Làm cho thân thể khỏe mạnh, ít bệnh hoạn ốm đau


Những người có tâm trạng hay buồn rầu, sợ sệt, lo âu, phiền não, thường hay sanh bệnh hoạn ốm đau. Những người có trạng thái tâm hồn thơ thới an vui, thoải mái, thương người, thường hay được mạnh khoẻ, hồng hào tráng kiện, vui tươi. Những tâm hồn đó đều do lòng vị tha nãy sanh, phát tiết. Khi làm được điều thiện giúp người này, giúp người khác, sau đó nghe thấy trong lòng sung sướng hân hoan lạc thiện. Cứ mỗi ngày, mỗi ngày tìm kiếm việc thiện giúp tha nhân càng nhiều, thì nguồn lạc thiện cũng sẽ do đó mà càng ngày càng tăng trưởng, và sức khoẻ cũng do đó mà phát triển thêm hơn.
* Lòng vị tha còn có tác năng dể gây thiện cảm với tha nhân

Khi trong lòng ta đã nhúm nhen được nguồn thiện lương lạc thiện rồi, thì trên vẽ mặt luôn luôn phát tiết ra những nét từ hoà khả ái, phúc hậu, bao dung, đó là những sắc thái đạo hạnh có một hấp lực khiến người khác trông vào, khởi lòng kính mến thích ưa, tin cẩn…

* Lòng vị tha còn là vị thần hộ mạng


Nội tâm chúng ta khi nhen nhúm được một nội lực tình thương thanh cao thì nó sẽ phát tiết ra một vòng từ điển bao quanh chúng ta.


Vòng từ điển đó gọi là hào quang, tuy mắt thường chúng ta không thấy nhưng các bậc Thiêng Liêng vô hình thấy rõ lắm. Vòng hào quang này có khả năng mời mọc quyến rũ, hấp dẫn những chơn linh đồng điển đến huyền hóa thành một khối, và cũng có tác năng thu hút những may mắn, phước đức, an vui hạnh phúc đến cho người phát ra nó, làm cho người đó may mắn, an vui hạnh phúc. Lúc đó những hàng Thiêng Liêng thấp hơn có tà khí như ma quỉ, hồn súc sanh, hồn người không tu, hồn người hung ác không dám đến gần.


Đó gọi là đồng thinh tương ứng, đồng khí tương cầu, đồng điển tương huyền. Đó là bùa, là thần hộ mạng đó vậy.


Khi ta có lòng vị tha, sẽ được nhận nhiều ân điển trợ lực của các bậc chơn sư, của Phật Tiên trên đường Đạo cũng như đường đời, mà thường thường người ta nói là quới nhơn phù hộ đó.

Tóm lại (đoạn này),


- Muốn được một thân thể khỏe mạnh ít bịnh hoạn ốm đau.
- Muốn được mọi người tin cẩn, thương mến, kính trọng.
- Muốn được vẽ hồn nhiên mặn mà khả ái.
- Muốn được thần khâm, quỉ phục và được các Đấng Thiêng Liêng hộ trì, âm phò mặc trợ thì phải có tấm lòng vị tha.

4. Cách thực hành

Ba phần trên, tôi đã định nghĩa lòng vị tha là gì, kế đó tôi nêu một số tấm gương vĩ nhân kim cổ đã thực hiện lòng vị tha, và tôi cũng chứng minh sự hữu ích của lòng vị tha cho sức khoẻ, cho tình cảm, cho sắc đẹp và tâm linh.


Bây giờ đây, chúng ta làm cách nào cho có tấm lòng vị tha. Đó là công dụng của bài thuyết trình hôm nay.


Thật ra việc này đâu mới lạ gì đối với những bậc đạo đức uyên thâm và đối với những vị đã am tường về khoa học huyền môn.


Lòng vị tha là lòng thương người, lòng vì người, tức là lòng NHÂN mà Đức Khổng Tử rất chú trọng. Nó là bản tánh thiên lương mà Trời đã phú bẩm cho chúng ta, dầu người có tu hay người không có tu, dầu người có Tôn giáo hay người không Tôn giáo, chúng ta ai ai cũng được Thượng Đế chia phần đồng đều cho nhau, mỗi người nào cũng đều có lòng Nhân đó cả.


Chỉ có một điều khác nhau, đó là biết giữ hay không biết giữ cái lòng nhân đó mà thôi.


Có những người thì biết giữ gìn, nuôi dưỡng và phát triển lòng nhân đó đến cực điểm, khuếch trương cái vốn thiên phú đó càng ngày càng lớn rộng thì nó trở nên sáng, mà sáng là Thánh. Vậy Thánh Nhân là người SÁNG.


Tuy nhiên lúc đó lại có những người chẳng những không biết, hay không muốn giữ gìn cái vốn thiên phú đó, không biết hay không muốn nuôi dưỡng và phát triển cái vốn thiên phú đó, mà trái lại còn làm cho nó tan nát đi, dày bừa cho nó tan ra từng mãnh múng, vụn vặt đi, hoặc vùi sâu chôn lấp nó dưới lớp cát bụi tham sân, si dục đi.


Lòng Nhân chúng ta ví như hoa quí đem ương trong vườn. Nếu được chăm sóc đủ điều kiện thì có hoa nào mà không đẹp, không quí. Trái lại, nếu bỏ bê phú mặc cho sâu rầy cắn phá, thiếu nước thiếu phân, thiếu tro thiếu ánh sáng, thì có hoa nào mà không cằn cỗi cơ hồ như tiêu mòn hư hoại.


Lòng Nhân tức là tánh bổn thiện. Nhơn chi sơ tánh bổn thiện. Lòng nhân dễ nhận diện qua hình ảnh của những hài nhi sơ sanh. Hài nhi được 5, 7 tháng, miệng vừa biết cười, tay vừa biết nắm đồ vật thì có đứa nào mà không biết thương yêu cha mẹ nó, khi lên 5, 7 tuổi thì có đứa nào mà không biết kính trọng anh chị nó.


Cái tự biết thương yêu cha mẹ mà không cần ai dạy đó là cái lương năng thuộc về tính NHÂN, cái tự biết kính trọng anh chị nó mà không cần ai dạy đó về lương năng thuộc về tính NGHĨA.


Vậy cái lương năng Nhân Nghĩa, đó là cái tự nhiên thiên phú ngay từ mới chào đời, chớ không cần ai dạy cho cả.


Cái lòng Nhân Nghĩa đó mà biết lấy đạo lý chắc chiu nuôi dưỡng nó thì nó lớn mạnh. Ngược lại nếu bỏ bê nó thì càng ngày càng tiêu mòn.


Thánh Nhơn được thành Thánh Nhơn là vì biết nuôi dưỡng cái Nhân Nghĩa đó. Phàm nhơn vẫn còn phàm nhơn là vì bỏ bê cái lòng Nhân Nghĩa đó.


Lòng Nhân Nghĩa đó ai ai cũng có, nhưng hằng ngày chúng ta vừa mở mắt ra, thì lo tìm sự sống cho nhơn thân. Trong chỗ lo tìm sự sống đó nó làm chúng ta quay cuồng đầu óc trong sự tính toán lỗ lời, hơn thua, được mất, rồi mừng giận, vui buồn, đau khổ, giận dỗi, bất mãn, uất hận. Những thứ đó là những sâu bọ cắn phá lòng Nhân Nghĩa, là những sùng đuông cắn cả lòng Nhân Nghĩa của ta. Nếu cứ mỗi ngày, mỗi ngày nào cũng vậy, thì làm sao lòng Nhân Nghĩa còn được mà phát tiết ra lòng vị tha cho được.

Thánh Nhân đã chỉ cách cho chúng ta làm sống lại lòng Nhân Nghĩa, bác ái vị tha như sau:


Trong một đêm dài nghĩ ngơi an giấc đến lúc trời vừa rạng đông tỉnh dậy. Thần Khí còn tĩnh mỉnh yên lặng. Đó là lúc lòng Nhân Nghĩa xuất hiện. Hoặc trong những đêm dài, thao thức ngủ không được, nằm gác tay lên trán nghĩ việc đời, suy mãi rồi đâm ra chán nhơn tình thế thái, chán ngán cuộc đời giả tạm ảo ảnh tạm bợ, lòng không ưa việc quấy, rồi khởi lòng thương sót người nầy, tội nghiệp người kia. Rồi bổng tự nhiên trách mình sao hôm trước nỡ nói nặng người đó, hoặc tự trách tại sao chưởi bới rủa xả người nọ v.v.. đó là lúc thần lương tâm xuất hiện. Đó là lúc lòng Nhân Nghĩa hiển lộ đó. Và hãy cố gắng cầm giữ nó lại duy trì và nuôi dưỡng cái lòng đó đừng cho nó rời ta nữa. Đó là chất men của lòng Nhân Nghĩa. Đó là chất men của lòng vị tha vừa được nhen nhúm đó, hãy cầm giữ nó lại và lấy đạo lý Nhân Nghĩa làm đồ ăn nuôi nó. Hễ nó lớn mạnh đến đâu, thì lòng Nhân Nghĩa, vị tha, từ bi, bác ái của ta phát triển đến đó.


Chỗ nầy NHO gọi là Tồn tâm dưỡng tánh, LÃO gọi làTu tâm luyện tánh, PHẬT gọi Minh tâm kiến tánh đó.

Đó là lương tâm vừa sống lại, vừa trở về thì phải cầm giữ nó lại, tu luyện nó, thì sẽ sáng lòng thấy tánh, và sẽ đắc đạo.


Vậy tồn dưỡng là phương cách hay nhất sẽ làm cho lòng vị tha trưởng thành và phát triển.


Hằng ngày lương tâm chúng ta phóng tán dong ruỗi theo ngoại cảnh, hãy đem nó trở về gọi là Tồn, khi nó về rồi thì phải gìn giữ, săn sóc, nuôi dưỡng nó gọi là Dưỡng.


Mỗi khi con gà con chó chạy lạc người ta còn biết tìm kiếm đem nó về, tới khi lương tâm chạy lạc người ta không biết đem nó về. Thật là coi lương tâm rẻ hơn con vật.


Đem nó trở về gọi là TỒN, tạo môi trường cho nó học đạo lý, học lẽ phải, gọi là DƯỠNG.

- Tâm điền chúng ta ví như miếng đất ruộng. Đất ruộng cày trống, mà không lo trồng khoai lúa hoa màu lên đó thì cỏ dại hoa hèn sẽ mọc lên che lấp. Tâm điền mà không trồng giống cây đạo lý, nhân nghĩa lên đó thì những cỏ dại hoa hèn, thất tình lục dục, tật đố tham sân si dục sẽ mọc lên đầy dẫy cho mà coi.
Vậy cách thực hành lòng vị tha là hằng ngày, hằng ngày phải tạo cho mình một môi trường tốt đễ được gần đạo lý, học đạo lý, để nghe đạo lý, để viết đạo lý, để nói đạo lý, để hành đạo lý thì sẽ không còn khoảng trống nào cho cỏ dại hoa hèn trái đạo có thể mọc lên được.


Chỗ này Thánh nhân nói là:


Phàm tâm tử đạo tâm sanh,
Tận nhân dục tồn thiên lý.


Nghĩa là hễ khi lòng phàm dứt chết thì lòng đạo sanh, khi lòng dục vọng hết thì còn lại Thiên Lý, mà Thiên Lý là lẽ Trời, là đạo tâm, là lòng Nhân Nghĩa, là lòng từ bi, bác ái, và cũng là lòng vị tha đó.


Cách thực hành lòng Vị Tha cũng cần phải lo tu học. Mỗi khi muốn đạt được mảnh bằng, người ta lo học ngày học đêm cho đến quên ăn quên ngủ. Nhưng chưa có ai học tu Đạo Lý cho đến quên ăn quên ngủ bao giờ.


Hằng ngày người ta lo quét dọn lau chùi trang hoàng nhà cửa cho đẹp, nhưng chưa thấy ai lo quét dọn, lau chùi và trang hoàng tâm hồn tốt đẹp.

Hằng ngày người ta lo trang điểm dung nhan bên ngoài mà không thấy ai lo trang điểm tâm hồn cho đẹp bên trong.


Vì lẽ đó mà lòng Nhân Nghĩa cơ hồ như đã mất, khi lòng nhân đã mất thì lòng Vị Tha cũng do đó mà mất luôn. Bởi vì lòng Vị Tha là cái dụng, lòng Nhân là cái thể. Khi cái thể đã mất thì làm gì có cái dụng.


Vậy cách thức làm cho lòng Vị Tha, cho có lòng Nhân Nghĩa là phải lo tu học hành Đạo. Học Đạo phải chí tâm chí ý chớ không phải học hời hợt cho lấy có. Hành Đạo phải hành cho chí tâm, chí cốt chớ không phải cho có chừng có đổi, hoặc tuỳ thích.


Hằng ngày, hằng ngày phải đem con tâm chạy lạc trở về.


Hằng ngày, hằng ngày phải lo tu học và hành đạo, lau chùi, quét dọn thân tâm, loại bỏ những tư tà tư dục, và hướng dẫn nó về đường chơn chánh, bác ái, từ bi, tế nhơn, lợi vật.


Hằng ngày cứ tìm việc lành, việc phải mà làm để mở rộng lòng nhân, mà lòng Nhân tức là lòng Vị Tha đó.

III. KẾT LUẬN

Lòng Vị Tha, tuy nói là vì người, lòng thương người, lòng lo cho người, chớ quả thật là Vị Tha cho mình, lo cho mình. Vì muốn đắc đạo thì phải mở rộng lòng Nhân, mở rộng lòng Vị Tha, cho giống lòng Tiên Phật, để trở thành Tiên Phật. Nhưng lấy tha nhân làm đối tượng chớ quả thật là vì mình, lo cho mình Đắc Đạo.


Bởi vì mình tu là để Thánh hóa tâm hồn mình cho Chí Thiện, Chí Mỹ giống như tâm hồn Tiên Phật thì mới thành Tiên Phật được.


Nhưng hiềm vì tâm hồn con người đã quen với thói ích kỷ từ lâu đời, nhiều kiếp, nay muốn Thánh hóa cho nó trở nên Vị Tha thì thiệt là rất khó.


Vì lẽ đó mà các vị Giáo Tổ, các Tôn Giáo tùy theo căn trí của nhơn sanh mà bày ra những pháp môn, trong đó có pháp môn nhập thế giúp đời bằng công quả, công đức, như cứu thế độ nhơn, nào vì nhơn sanh, nào ái nhơn, ái vật, nào hy sinh giúp đời, nào phụng sự nhơn sinh, nào công quả từ thiện xã hội… Tất cả và tất cả đều là những phương tiện mở rộng Lòng Nhân, đó là những cái khăn tay lau chùi lớp bụi vô minh để cho Lòng Nhân hiển lộ.


Lấy nhơn sanh làm đối tượng tu hành. Lấy tha nhơn làm phương hướng cho việc luyện tâm. Những pháp môn đó nó vừa có tác năng giúp đời thật sự và cũng vừa là phương tiện chánh yếu để diệt lòng ích kỷ, khai rộng lòng nhân từ, bác ái, vị tha cho người tu hành.


- Đạo tuy lớn rộng mênh mông như đại dương nhưng rất giản dị.
- Giáo lý tuy nhiều tợ cây rừng nhưng chỉ có một.
- Pháp môn tuy nhiều vô lượng nhưng chẳng phải hai.


Tất cả, tất cả, chung qui chỉ có việc luyện tâm mà thôi. Vì Tâm là đầu dây mối nhợ tất cả của tội phước, siêu đọa, chánh tà v.v..


Tam Giáo Tổ Sư hằng dạy bảo phải Tồn tâm, Dưỡng tánh, tu tâm luyện tánh, và minh tâm kiến tánh.


Tâm ám muội là tâm mê, tâm tà.


Tâm sáng suốt là tâm giác, tâm Thánh.


Tâm Thánh đó là tâm Thiên phú vốn chơn chánh, bởi tham sân si dục nên nó mới tà.


Nay phải mau mau dừng chơn và quày bước trở lại tu tâm sửa tánh, tu quét dọn tâm tà cho tâm Thánh hiện ra. Tất cả đều do tâm. Tâm đó là ông chủ nhà cái thân này, cho nên gọi là Chủ Nhơn Ông.


THI


Gia gia hữu cá Chủ Nhơn Ông,
Chỉ vị tham mê muội Thánh công;
Nhược giải chuyển đầu điên đảo cổ,
Nhơn gian, thiên thượng đắc huyền thông.

Xin tạm dịch:
Nhà nhà đều có Chủ Nhơn Ông,
Vì bởi tham mê ám muội lòng,
Nếu biết quay đầu tìm lại Tánh,
Gặp Trời tại đó, nhọc chi công!!

Vậy Chủ Nhơn Ông cũng là Phật Tánh, là Trời, là Tánh lành, là lòng Vị Tha của con người.


Năm Tân Dậu, tiết Thanh Minh, Quí Xuân, tháng 3/8 (8g sáng Chúa nhựt 12.4.1981)

Huệ Chơn

Nguồn: nhipcaugiaoly.com